Chẳng mấy chốc, anh đã biết công dụng của lư hương này là gì. Lư hương này là một món pháp bảo, chỉ cần đốt một nén hương rồi ước nguyện với nó. Người ước nguyện có thể thế chấp thành tựu trong tương lai của mình để đổi lấy nguyện vọng hôm nay.
Dùng tương lai để đổi lấy hiện tại sao? Thú vị!
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Lư hương, mày biến nhỏ lại đi”.
Lư hương bỗng chốc hoá nhỏ như cái lư hương bình thường.
Ngô Bình đổ một ít cát vào lư hương rồi thắp một nén nhang, cười nói: “Lư hương, tao muốn hút một bao thuốc”.
Dứt lời, anh cảm thấy một luồng năng lượng huyền diệu đang quét trên người mình. Sau đó trước mặt anh lơ lửng một bao thuốc, đúng là loại thuốc trong ký ức của anh, bao thuốc mềm mà hồi đại học anh hay hút.
“Dùng tương lai để đổi lấy hiện tại, tương lai càng hùng mạnh thì thứ đổi được càng nhiều. Nhưng không thể dựa dẫm vào bàng môn tà đạo được”, nói xong anh cất lư hương đi rồi tiếp tục tìm bảo vật.
Thiên Vực vô cùng rộng lớn, anh đi nửa ngày trời mà chẳng gặp được bóng ma nào, xem ra người vào Thiên Vực đã chia nhau mỗi người mỗi hướng, rất khó gặp mặt nhau.
Không biết đã đi được bao lâu, chuột tìm báu vật bỗng run lên cầm cập, Ngô Bình thấy kỳ lạ, bèn hỏi: “Tiểu Bảo, mày sao đấy?”
Móng vuốt của chuột tìm báu vật chỉ về phía bên trái, Ngô Bình lập tức qua đó. Đi được mấy trăm dặm mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3454037/chuong-3708.html