Bạch Nam Sinh: “Toàn bọn dân đen thấp hèn thì chết vài đứa có làm sao? Cậu là khách tu, cũng coi như có địa vị cao quý ở Thiên Ngoại Thiên, thế mà lại vì lũ dân đen mà giết con trai tôi!”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Với tôi thì ông mới là dân đen thấp hèn, là đồ đáng chết!”
Vù!
Dứt lời, anh phi thanh kiếm đi, nó mang kiếm ý bức người tấn công Bạch Nam Sinh.
Ông ta định né, nhưng tinh thần đã bị kiếm ý của Ngô Bình khoá chặt nên không thể cử động.
Phập!
Thanh kiếm đâm xuyên qua mi tâm của Bạch Nam Sinh, toàn thân ông ta cứng đờ, mắt trợn ngược với vẻ khó tin.
Bạch Nam Sinh chết rồi, những người khác lập tức giải tán, không một ai dám ở lại trả thù.
Ngô Bình lục tìm trong người hai thi thể thì thấy có một cái nhẫn trữ đồ nên cười nói: “Đồ tốt! Có nó thì tiện hơn nhiều rồi”.
Anh mở nhẫn ra thì thấy bên trong có khá nhiều đồ, tránh lãng phí nên anh đã lục tìm hết trên người các thi thể rồi lấy hết những thứ đáng giá đi.
Sau đó, anh cùng Chu Ngọc Nhan xuống núi rồi đi tới thành Thanh Giang.
Thành này có khoảng triệu dân nên cũng khá lớn, vừa vào đây, Ngô Bình đã bỏ hết những thứ vừa lấy được ra, sau đó chọn những thứ không dùng đến để mang đi đổi thành vàng.
Hai người kiếm chỗ trọ trước, sau đó ăn uống nghỉ ngơi qua loa rồi hôm sau mới đến Dịch Quán báo danh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3453977/chuong-3648.html