Người đàn ông kia nhỏ thó và nhăn nheo như quả táo tàu, răng thì đã ố vàng. Phía sau ông ta là hơn chục nông dân cường tráng. Ông ta khịt mũi, đáp: “Cô nói khách tu là nhà cô đón được, cô có bằng chứng không? Hơn nữa nhà cô nghèo như vậy, có đủ khả năng để tiếp đón khách tu không?”
Hồng Mai nói: “Nếu tôi không đủ khả năng, đó là việc của gia đình tôi, không đến lượt ông quản!”
Một kẻ nào đó phía sau lão già kia hét lên: “Anh, anh đôi co với ả ta làm gì, cứ đánh cho một trận là nói thật ngay!”
Nói rồi, một kẻ nào đó đã bay lên và đá Hồng Mai một cái rất mạnh. Ngô Bình nhìn thấy thì nổi trận lôi đình: “Sau này Hồng Mai sẽ gả cho tôi, kẻ nào dám động tay với chị ấy?”
Hồng Mai r3n rỉ vì đau đớn. Cú đá ban nãy khiến cô ấy bay xa vài mét nên lúc này cô ấy đang ôm bụng, ngồi xổm trên mặt đất với vẻ mặt đau đớn.
Lão Ngô bước lên phía trước, nhìn thấy Ngô Bình vừa đi ra, lập tức cười nói: “Tiên sinh, tôi là Ngô….”
“Bốp”
Ngô Bình dang tay tát ông ta, khiến ông ta bay xa vài mét. Sau khi ông ta ngã xuống đất, toàn thân co giật và sùi bọt mép.
Những người còn lại đều sửng sốt, lần lượt rút lui. Tuy rằng trong thôn bọn họ tương đối có thế lực, nhưng đối mặt với khách tu thì lại mất hết dũng khí.
Mặc dù Ngô Bình lúc này mới luyện ra được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3453967/chuong-3638.html