Ngô Bình cầm lấy bình hồ lô ngọc, về lại chỗ ngồi với cả bầu tâm sự.
Lâm Hâm vội hỏi: “Sư đệ, sao rồi? Hai người đã nói gì với nhau?”
Ngô Bình lắc đầu: “Em không nói được”.
Lâm Hâm ngây ra, sau đó gật đầu: “Cũng đúng, gia đình đó trước giờ luôn thần bí”.
Phiêu Miểu Thiên Tôn không hỏi gì, nói: “Huyền Bình, lát nữa có tiết mục nhỏ, con có thể thử”.
Ngô Bình giật mình, lẽ nào là tiết mục mà Thanh Vũ nói sao?
Lời vừa dứt, một tu sĩ mặc trường bào màu bạc bay lên không trung, nói: “Các vị khách quý, để đón tiếp quý vị, Vương Mẫu đã cẩn thận chọn ra một trăm món quà. Những món quà này được được giấu ở những chỗ khác nhau. Các vị có thể làm mọi cách để tìm, ba vị tìm được nhiều quà nhất thì sẽ nhận được một món bảo bối!”
Dứt lời, tất cả mọi người đều thả thần niệm ra, tìm quà khắp nơi.
Ngô Bình cũng không ở không, anh dùng khả năng nhìn thấu vạn vật, đứng trên không quét xuống đã phát hiện ra vài món đồ. Ví như anh tìm thấy món đầu tiên là một hòn đá chìm dưới hồ nước, trên hòn đá có khắc thần văn, đây là một hòn đá quý. Món thứ hai nằm trong một bồn hoa không có gì nổi bật ở vườn hoa, là một viên thần dược.
Ở đây quá đông người, một vài món đồ anh vừa phát hiện ra đã bị người khác lấy trước. Thế nên anh hoá thành một tia lửa điện, loé lên ở những vị trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3453849/chuong-3520.html