Lúc nãy Ngô Bình được Vương Mẫu mời lên gặp, mọi người đều nghe ngóng thân phận của anh nên ông lão này cũng biết anh.
Ngô Bình ngồi xuống bên cạnh, sau đó đặt quả đào xuống trước mặt ông lão, nói: “Tiền bối, vãn bối không có gì trong tay, nên đành tặng quả đào này cho tiền bối vậy”.
Ông lão cười hehe: “Cậu Lý, không có công không nhận quà, tôi không thể nhận quả đào của cậu”.
Lúc này, cô gái đó mới nói: “Ông cố, ông nhận lấy đi, quả đào này nên thuộc về ông”.
Cô gái vừa lên tiếng thì ông lão đã ngây ra, sau đó gật đầu: “Vũ nhi nói có lý”.
Ngô Bình càng cảm thấy kỳ lạ hơn, cô ấy nói có lý chỗ nào?
Cô gái nhìn anh, cười ngọt ngào, nói: “Anh Lý, tôi tên Thanh Vũ”.
Ngô Bình: “Chào Thanh Vũ cô nương”.
Thanh Vũ: “Lúc nãy vừa nhìn thấy anh là tôi đã biết duyên phận của chúng ta đã đến”.
Ngô Bình ngơ ngác: “Duyên phận?”
Thanh Vũ gật đầu: “Không sai, anh và tôi có duyên, sau này tôi sẽ sinh cho anh một đứa con, trở thành vợ của anh”.
Ngô Bình trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn cô gái đó.
Ông lão cười, nói: “Cậu Lý, Thanh Vũ chưa từng nói sai, xem ra hai con thật sự có duyên nợ”.
Ngô Bình bất ngờ, ông lão nào là cao thủ cấp đạo tổ, thiết nghĩ sẽ không nói vớ vẩn, lẽ nào sau này cô gái này thật sự sẽ trở thành vợ mình?
Anh đang ngơ ngác thì Thanh Vũ nói: “Anh Lý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3453848/chuong-3519.html