Ngô Bình tạm dừng tu luyện, để mặc cho sức mạnh Bản Nguyên đi ra khắp cơ thể khiến anh vô cùng thoải mái. Về sau, Ngô Bình nằm luôn xuống nghỉ ngơi. Anh chẳng suy nghĩ gì nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, anh nhìn thấy Nhị Hỗn đang ngồi trước mặt nhìn anh chằm chằm.
Ngô Bình hỏi: “Nhị Hỗn, mày nhìn gì vậy?”
Nhị Hỗn: “Sao cậu không đi soi gương đi”.
Ngô Bình đi tới chỗ cái gương thì phát hiện ra gương mặt, xương cốt, dáng vóc của mình đều có sự thay đổi rõ rệt. Những sự thay đổi này chắc chắn có liên quan đến sức mạnh Bản Nguyên.
“Sức mạnh Bản Nguyên này quả thực có tác dụng thần kỳ khiến người ta thay da đổi thịt!”
Rửa mặt xong, anh đi tới gặp Phiêu Miểu Đạo Quân.
Phiêu Miểu Đạo Quân đáp: “Huyền Bình, Côn Luân Kiếm Cung đã đi vào ổn định, vi sư cũng nên quay về rồi”.
Ngô Bình biết sư tôn không thể ở đây trấn giữ mãi. Anh đáp: “Sư tôn, sư tôn không ở thêm vài ngày sao?”
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Không đâu, Linh Vi sư tỷ con sẽ ở lại thêm một thời gian để giúp con quản lý Kiếm Cung. Con cũng không được lười biếng, phải chăm chỉ học tập”.
Ngô Bình: “Vâng”.
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Chiếc nhẫn ngọc mà sư tổ tặng con tranh thủ thời gian nghiên cứu đi nhé”.
Phiêu Miểu Đạo Quân dặn dò thêm vài câu rồi liền từ biệt Ngô Bình.
Sau khi tiễn sư tôn, Ngô Bình nói với Linh Vi: “Sư tỷ, đệ muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3453791/chuong-3462.html