“Có gì đâu mà bất ngờ? Có biết đây là đâu không?”
Ngô Bình: “Núi Hỗn Mang”.
Quái vật nói: “Hỗn Mang là bố tôi, cậu tới địa bàn của tôi còn đòi giết tôi, cậu có nói đạo lý không?”
Ngô Bình thì tức đến nỗi bật cười: “Thế tên khốn nào bắt tao rồi còn muốn ăn thịt tao?”
Quái vật: “Tôi tưởng cậu là một con chim nên bắt định ăn thịt, cắn vào mới biết mình nhầm”.
Ngô Bình: “Bớt con mẹ nó nói nhảm đi! Có con chim nào trông giống tao không hả?”
Quái vật: “Xin chú ý ngôn từ của cậu, loài người các cậu đều ăn nói th ô tục vậy à?”
Ngô Bình nheo mắt nói: “Tao nghe nói loài Hỗn Mang của mày ăn thịt người xong thì có thể dùng được trí tuệ của người đó, mẹ kiếp, không phải mày đã ăn phải một MC đấy chứ?”
Quái vật đáp: “Tôi không phải Hỗn Mang, bố tôi mới là Hỗn Mang, bây giờ tôi vẫn chưa có tên, cậu có thể gọi tôi là Hỗn Mang đời hai”.
Ngô Bình: “Gọi tắt là Nhị Hỗn nhé?”
Quái Vật: “Tuỳ cậu”.
Ngô Bình: “Nhị Hỗn, mày vẫn luôn sống ở đây à?”
Hỗn Mang đời hai: “Tóm lại là ở rất lâu rồi”.
“Bố của mày đâu?”
Hỗn Mang đời hai: “Nó ấy à? Nó biến thành một phần của núi Hỗn Mang rồi. Cậu cũng biết vạn vật đều có tuổi thọ, sau khi sinh ra tôi thì cũng đến lúc nó nên chết, đây chính là sự tiếp diễn của sinh mệnh. Hết cách rồi, trên đời này chỉ được có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3453740/chuong-3411.html