Anh nói: “Ra là quận chúa, vinh hạnh quá!”
Quận chúa Hân Nguyệt: “Trà của anh rất ngon, tên là gì thế?”
Ngô Bình: “Đây là Thanh Lộ, chỉ mình tôi có thôi”.
Quận chúa Hân Nguyệt: “Tôi nghe tên đại lục Côn Luân lâu rồi, hình như bây giờ ở đó đã mở không gian gập đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, đại lục Côn Luân rất lớn, giờ đã khôi phục lại dáng vẻ xưa cũ”.
Anh lấy lá trà đã sao ra rồi cười nói: “Quận chúa, đây là trà tiên tôi sao, không thua gì Thanh Lộ đâu, mong cô nhận cho”.
Quận chúa ngạc nhiên nói: “Anh biết sao trà à?”
Cô ấy pha ngay một ấm rồi uống thử, sau đó kinh ngạc nói: “Trà ngon! Tuy không thơm bằng Thanh Lộ, nhưng cũng là hàng cực phẩm”.
Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Xem ra quận chúa cũng hiểu về trà, tôi sao bằng cách luyện đan đấy nên mùi vì sẽ rất đặc biệt, nhiều người còn thích nó hơn Thanh Lộ”.
Quận chúa gật đầu: “Trước khi chết mà được uống trà này thì cũng lên đường thanh thản”.
Ngô Bình: “Quận chúa nói vậy là sao?”
Quận chúa Hân Nguyệt: “Hôm nay vương cung quý tộc đi săn, thật ra mục đích chính là để giết tôi. Đột nhiên gặp anh, tôi thấy chúng ta cùng chung số phận”.
Ngô Bình: “Cô là quận chúa cơ mà, sao họ lại muốn giết cô?”
Quận chúa Hân Nguyệt: “Đương nhiên là vì lợi ích”.
Cô ấy nhìn lên phía trước: “Tôi đưa anh đến biên giới, khéo anh có thể chạy thoát đấy”.
Dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3453720/chuong-3391.html