v1
Nói cách khác thì nếu không cỏ đôi mắt nhìn thấu vạn vật thì anh cũng không thể phát hiện ra nó, chỉ có chuột tìm báu vật phát hiện ra khí tức của nó thôi, nhưng nó cũng không thể tìm thấy vị trí cụ thể được.
Ngô Bình giơ tay về phía đó, đất cát bay lên, tảng đá kia đã bay về tay anh.
Ngay khi cầm lấy tảng đá, Ngô Bình đã cảm nhận được sức mạnh to lớn của nó.
Anh cất nó đi rồi lẩm bẩm: “Có cơ hội thì phải thử luyện hoá mới được”.
Anh vừa cất tảng đá đi thì nghe thấy tiếng động đất, anh quay lại thì nhìn thấy có một con hổ trắng vân vàng.
Khí tức của nó rất mạnh.
Có một cô gái khoảng 20 tuổi đang ngồi trên lưng nó, cô gái có đôi mắt to tròn, nhưng rất lạnh.
Vì Ngô Bình đã thu khí tức lại nên cô gái không cảm nhận được khí tức Nhân Hoàng của anh: “Anh là người nước nào?”
Ngô Bình: “Tôi đi ngang qua thôi”.
Cô gái vô cùng xinh đẹp, làm Ngô Bình không thể dời mắt.
Cô ấy lạnh lùng nói: “Đây là khu vực săn bắn của hoàng triều, mãnh thú mà họ săn bắt đang tập trung về đây, tu vi của anh hơi kém, không đi mau thì chết ngay đấy”.
Ngô Bình cảm động, cô gái tuy lạnh lùng nhưng rất tốt bụng, quan tâm đ ến cả người mà mình không hề quen biết.
Nhìn khí chất và dáng vẻ của cô gái, Ngô Bình đoán thân phận của cô ấy không bình thường, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3453719/chuong-3390.html