Nhìn thấy thế, Phương Lập nuốt nước bọt, run giọng nói: “Đèn thần Già Thiên”.
Ngô Bình lau sạch cây đèn, phát hiện trên đó có rất nhiều phù văn bí ẩn, đáy đèn khá rộng, ở giữa lại mỏng, phía trên giống như một đóa hoa sen đang nở.
“Ông Phương, ông biết thứ này à?”
Phương Lập gật đầu, thầm truyền âm cho Ngô Bình.
“Chủ nhân, đây là đèn thần Già Thiên, lai lịch của nó rất lớn”.
Ông ta nói cho Ngô Bình biết đèn thần Già Thiên là vũ khí dùng để thắp sáng ngọn lửa thần khi Già Thiên Cổ Thần trở thành thần. Đây vốn chỉ là một phần cơ thể của Già Thiên Cổ Thần, sau đó khi vị Cổ Thần chết đi, đèn thần Già Thiên cũng lang thang đến hạ giới. Trong lịch sử cũng từng có vài người có được cây đèn này, họ đều trở nên tỏa sáng ở thời đại đó.
“Thì ra là đồ của Cổ Thần, nó có tác dụng gì thế?”
“Đèn thần này là một món bảo bối hộ thân, bảo vệ mạng sống, nếu có thể luyện hóa nó thì có thể cất giữ trong bí khiếu, nhận được rất nhiều lợi ích”.
Phương Lập cũng không rõ lợi ích cụ thể của nó là gì, dù sao ông ta cũng chưa từng có được thứ này.
Ngô Bình cất đèn cổ này đi, sau đó cười nói với Thanh Chi cách đó không xa: “Thanh Chi, sao cô làm được thế?”
Thanh Chi bình tĩnh nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342473/chuong-6408.html