Phương Lập giải thích, Thần Quốc là chủng tộc tin vào thần linh, thậm chí có vài Nhân Tộc cũng tin thần linh, người tin thần linh, có cơ hội được ban cho thần lực, từ đó sở hữu được thực lực hùng mạnh, hơn nữa địa vị trong tộc cũng rất cao. Mỗi một Thần Quốc, đều có vô số đền thờ và tế đàn.
Số lượng Thần Quốc rất nhiều, có vài Thần Quốc thực lạnh mạnh đủ để uy hiếp cả Nhân Tộc. Vì thế, Thần Tộc cận đại vẫn luôn sai khiến Thần Quốc ra tay với Nhân Tộc, công thành chiếm đất.
Cũng may Nhân Tộc có căn cơ thâm hậu để lại từ thời Thánh Hoàng, cho đến nay cũng có thể đối đầu được.
Nói đến đây, Phương Lập khẽ thở dài, nói:” Nhưng dù sao bên ra tay cũng chỉ là Thần Quốc, Thần Tộc là đang thăm dò căn cơ của Nhân Tộc. Nếu Nhân Tộc để lộ điểm yếu, hoặc bị Thần Tộc phát hiện ra điểm yếu nào khác, chắc chắn sẽ ra tay thực sự, dẫm đạp Nhân Tộc dưới chân, làm nô dịch muôn đời!”
Ngô Bình nhíu mày: “Tình hình chung ở Thánh Cổ Đại Lục nguy hiểm đến vậy sao?”
Phương Lập: “Nếu Nhân Tộc không xuất hiện Chúa Tể hùng mạnh thì Thần Tộc có lý do gì mà không ra tay chứ?”
Ngô Bình: “Chẳng trách ông lại hy vọng tôi đi trên con đường Chúa Tể”.
Phương Lập ra sức gật đầu: “Chủ nhân tài năng ngút trời, nếu không đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342472/chuong-6407.html