Chưa đến nửa phút đồng hồ, cửa đã bị đá ra, Tra Thanh Tuyền và Tố Văn Tương xông vào. Tra Thanh Tuyền lướt nhìn xung quanh, tức giận nói: “Quả nhiên cậu ta đã tính kế chúng ta rồi!”
Vẻ mặt Tố Văn Tương khó coi: “Tra trưởng lão, làm sao đây?”
Tra Thanh Tuyền hừ lạnh: “Tôi đã lén thả Truy Tông Phù trên người Thạch Lan, bọn họ chạy không thoát đâu, đuổi theo!”
Bên kia, Ngô Bình và Thạch Lan đã xuất hiện trên một ngọn núi ở Kinh Tây.
Thạch Lan thấy bản thân đột nhiên từ Đại Đô Hội chạy đến núi non hoang vắng thì giật mình.
Không cần đợi cô ta hỏi, Ngô Bình bỗng nhìn cô ta niệm chú, say đó bí chú vang lên, Thạch Lan cảm thấy đầu óc chợt mê man.
Nửa phút sau, cô ta đột nhiên ngồi xuống đất, đầu cúi gục xuống, không hề động đậy.
Niệm bí chú xong, Ngô Bình mau chóng đi đến phía xa, nhìn chằm chằm vào cô ta. Một lát sau, Thạch Lan chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt cô ta tỉnh táo, ánh mắt hoảng sợ đã hoàn toàn biến mất.
Ngay lúc ấy, có hai bóng người từ trên trời giáng xuống, chính là Tra Thanh Tuyền và Tố Văn Tương.
Tra Thanh Tuyền nhìn thấy Thạch Lan đang ở đây, ông ta thở phào nhẹ nhõm, đi đến bên cạnh Thạch Lan, nhẹ nhàng nói: “Thạch Lan, cô không cần sợ, tôi sẽ bảo vệ cô”.
Ngô Bình tựa vào một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342360/chuong-6295.html