Ngô Bình : “Giờ vẫn còn sớm, anh liên lạc với cô ấy, mời cô ấy ra ăn cơm đi”.
Dương Quốc Hào vỗ tay: “Ý kiến hay”.
Điện thoại nhanh chóng được nối máy, anh ta cười, nói: “Thạch Lan, tôi đang uống rượu với đại ca trong ký túc, cô biết đại ca của chúng tôi không? Chính là Ngô Bình, người lần trước giành được thành tích cao nhất trong trận thi giả chiến đó. Nếu cô có thời gian thì qua ăn cơm cùng … Được, đến nơi gọi cho tôi, tôi ra cổng đón cô”.
Mấy chỗ như Đại Đô Hội đều có chốt, Thạch Lan đến một mình e rằng không thể vào cổng được, lát nữa Dương Quốc Hào phải ra đón cô ta.
Khoảng hai mươi phút sau, Dương Quốc Hào nhận được điện thoại thì lái xe ra cổng đón cô ta. Một lát sau, Dương Quốc Hào dắt một cô gái mặc một chiếc đầm trắng bước vào.
Cô gái đó tầm mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt rất thanh tú, vóc dáng thon thả. Cô ta vừa bước vào thì liền hướng mắt về phía Ngô Bình, sau đó sảng khoái tiến đến bắt tay với cậu: “Xin chào, tôi là Thạch Lan”.
Lúc Ngô Bình bắt tay với cô ta thì cảm giác có một luồng sức mạnh kỳ lạ đang muốn truyền vào người cậu, cậu bất giác hất văng bàn tay mềm mại, nhỏ nhắn của đối phương ra, sau đó nhìn cô ta chằm chằm.
Thạch Lan kinh ngạc nhìn Ngô Bình như thể cô ta bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3342359/chuong-6294.html