Ngô Bình: “Dạy dỗ không nghiêm ư? Nếu không có tôi ở đây, chắc ông đã san bằng Ngọc Nữ Môn rồi còn gì?”
Ông lão tái mặt nói: “Tiểu nhân sai rồi ạ!”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Sai đúng thì để nói sau, giờ tôi hỏi Âm Dương Cốc các ông có nguồn gốc thế nào?”
Ông lão: “Tiểu nhân vốn là tán tu ở Thiên Ngoại, Âm Dương Cốc là một món pháp bảo Động Thiên mà tôi luyện chế ra. Gần đây, khi Hồng Hoang thống nhất, tôi thấy linh khí ở đây dồi dào nên đã chuyển Âm Dương Cốc đến gần đây rồi khai tông lập phái!”
Ngô Bình: “Cái loại thất đức như ông mà cũng đòi khai tông lập phái ư?”
Ông lão đỏ mặt, nhưng vẫn không dám cãi lại một câu: “Đại Thánh dạy chí phải!”
Ngô Bình: “Dẫn người của ông đi ngay! Nhưng để Âm Dương Cốc lại!”
Ông lão tái mặt, Âm Dương Cốc là nền móng tu hành của ông ta nên đương nhiên không thể đưa cho ai hết: “Đại Thánh, Âm Dương Cốc là pháp khí bản mệnh của tiểu nhân nên không thể mất được ạ”.
Ngô Bình: “Không sao, để tôi đánh chết ông luôn”.
Ông lão nắm chặt tay thành quyền: “Đại Thánh, tuy thực lực của tiểu nhân kém người, nhưng cũng là nhân vật có máu mặt, bạn bè có ở khắp nơi…”
Chát!
Ngô Bình tát cho ông ta một cái rồi nói: “Ông tưởng là Đạo Tổ thì giỏi lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340473/chuong-4408.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.