Ngô Bình gật đầu: "Có điều giờ tu vi của em chưa đủ cao. Chờ khi em trở thành Thánh Vương rồi thì đan dược vẽ ra và đan dược luyện ra chắc chắn sẽ giống nhau như đúc".
Lạc Ngưng Đan cười nói: "Nói như vậy, về sau cậu có thể một lúc vẽ ra một lượng lớn đan dược sao?"
Ngô Bình: "Mặc dù là vẽ tranh nhưng thực ra cũng cần tiêu hao dược liệu. Có điều hiệu suất sẽ cao hơn. Nhưng tạm thời trước mắt, chúng ta vẫn phải vất vả luyện chế đan dược một thời gian".
Lạc Ngưng Đan: "Hai ngày nay, số lượng người mua đan dược rõ ràng đã giảm. Doanh số bán hàng trong tương lai sẽ ổn định hơn, chúng ta cũng sẽ không phải vất vả như dạo trước".
Ngô Bình gật đầu, sau đó lấy ra hai quả đào tổ đưa cho Lạc Ngưng Đan, cười nói: "Chị, mấy ngày nay chị vất vả rồi, chị ăn mấy quả đào tổ này cho mát họng nhé".
Lạc Ngưng Đan không ăn mà cất quả đào đi, nói: "Đào tổ này rất quý giá, làm sao chị có thể ăn chúng? Giữ lại để sau này luyện đan dược mới được".
Ngô Bình: "Không sao cả, em vẫn còn mà".
Lạc Ngưng Đan: "Cậu chỉ có mười quả, đừng lãng phí như vậy".
Ngô Bình không còn cách nào đành phải nói: "Vậy cũng được".
Sau khi luyện chế đan dược một hồi, Ngô Bình lại vẽ ra một người khác giống hệt mình. Người này có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340447/chuong-4382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.