Thì ra trong số những người anh vừa giết của nhà họ Vạn có một nhân vật chủ chốt. Trong lúc xử lý bọn họ, Ngô Bình đã lấy hết đan dược và kho báu mà họ cất giữ.
Hồng Lăng cảm thấy có gì đó sai sai nên nói: “Anh, giờ anh mạnh thế à, thích giết ai thì giết!”
Ngô Bình cười nói: “Làm gì có, anh chỉ dùng ít mánh ném họ vào Thánh vực của anh rồi trấn áp thôi. Nhìn thì có vẻ như anh đã giết rất nhiều người một cách nhanh chóng, nhưng thật ra để tiêu diệt hết bọn họ, anh cũng mất nhiều sức lực lắm đấy”.
Hồng Lăng cười nói: “Ý là anh cố tỏ ra nguy hiểm chứ gì!”
Ngô Bình: “Đương nhiên”.
Liễu Chí Mưu: “Công tử, bây giờ nền móng của nhà họ Vạn coi như đã bị huỷ rồi, chẳng mấy nữa họ sẽ biến mất thôi”.
Ngô Bình: “Cường giả ở đế đô nhiều như mây, chỉ cần lơ là một cái là bay màu ngay. Nhà họ Vạn tưởng tôi dễ bị bắt nạt, nhưng nào biết tôi chỉ phẩy tay một cái là tiêu diệt được họ ngay!”
Liễu Chí Mưu: “Công tử đã cảnh cáo họ rồi, tiếc là họ không biết điều, vẫn dám cho cao thủ đến đối phó công tử, giờ nhận về kết cục này cũng đáng đời!”
Ngô Bình: “Lần này, e chưa phải tất cả thế lực của nhà họ vạn đã ra tay đâu, chúng ta vẫn cần đề phòng họ”.
Liễu Chí Mưu:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340421/chuong-4356.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.