Ngô Bình vội ôm lấy Tiên Nhi, nói: “Tiên Nhi, khó khăn lắm bố mới luyện được đấy, đừng vứt nữa”.
Tiên Nhi cười hihi, nói: “Bố, mẹ không cho con ra ngoài chơi, bố có thể dắt con đi không?”
Ngô Bình hỏi: “Con muốn đi đâu chơi?”
Tiên Nhi khá dễ tính, nói: “Đâu cũng được ạ”.
Ngô Bình thường rất ít khi chơi được với trẻ con, nhưng lại không nỡ từ chối: “Được, chúng ta ra ngoài chơi”.
Anh gọi thêm Đào Như Tuyết, dắt con gái đến con phố tấp nập, phố ở đế đô vừa sạch vừa rộng, hai bên có đủ không gian để bày sạp, chơi có, ăn có, mặc có, thứ gì cũng có.
Ngô Bình đi được một đoạn thì nhìn thấy một quầy nặn đường. Người nặn đường đó là thần tiên, người đường được anh ta nặn rất đẹp, có cô gái xinh đẹp, cũng có công tử anh tuấn, có chó con dễ thương và cả hổ dũng mãnh. Hơn nữa, những người bằng đường này đều sinh động như thật, có thể tự chuyển động, thậm chí còn biết ca hát nhảy múa.
Việc này cực kỳ thu hút trẻ con, trẻ em bao vây chật như nêm để xem, nhưng con cái nhà bình thường làm gì có tiền mua, chỉ có thể đứng xem cho đỡ ghiền thôi.
Tiên Nhi lập tức không đi nữa, kinh ngạc thốt lên: “Kẹo tạo hình đẹp quá”.
Ngô Bình cười nói: “Tiên Nhi thích thì bố sẽ mua cho con”.
Đi đến quầy hàng, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3340385/chuong-4320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.