Ngô Bình khẽ nhíu mày: "Đảo hoang giữa biển khơi sao lại có chủ được? Nếu là của các người thì tại sao trên này lại không có ký hiệu?"
Cô gái còn lại trông cũng xinh đẹp, cô ta nói: "Các người đừng có mà không biết điều, lát nữa thiếu môn chủ của chúng tôi sẽ tới đây du ngoạn. Ngộ nhỡ làm phật ý thiếu môn chủ thì các người chết không có chỗ chôn đâu!"
Nhậm San San nói: "Huyền Bình, chúng ta đi chỗ khác đi, dù sao trên biển có rất nhiều đảo mà".
Ngô Bình lại lạnh nhạt nói: "Nói năng vô lễ, tát vào miệng!"
Nói xong, người đàn ông mặt trắng giơ tay tát mạnh vào mặt mình liên tục, dùng sức rất mạnh. Một lúc sau, hắn phun ra một búng máu, trên mặt tràn đầy sợ hãi, còn đám đồng bạn của hắn cũng bị dọa đến nỗi mặt tái nhợt. Họ biết rằng lần này họ đã gặp phải một cao nhân!
Nữ tu vội vàng nói: "Công tử, vừa rồi chúng tôi đã lỗ mãng, xin hãy thứ lỗi!"
Ngô Bình hỏi: "Các người là ai?"
Nữ tu vội vàng nói: "Chúng tôi là đệ tử Cổ Kiếm Môn".
Ngô Bình: "Cổ Kiếm Môn? Môn phái trên biển sao?"
Nữ tu gật đầu: "Đúng vậy. Cổ Kiếm Tông chúng tôi là một trong vài thế lực ở vùng biển này, bởi vì thiếu môn chủ muốn tới hòn đảo này để vui chơi, nên mấy người chúng tôi tới kiểm tra trước, lại đụng phải công tử, xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339973/chuong-3908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.