Cô gái cắn môi, nói: “Bên ngoài tôi đã chẳng còn người thân gì nữa, tôi muốn ở bên cạnh anh”.
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: “Cô đi theo tôi?”
Cô gái gật đầu: “Nếu không phải anh, tôi còn phải ở nơi này khổ sở sinh tồn tiếp, hơn nữa, chung quy sẽ có một ngày cũng bị sinh vật khác ăn mất. Vì vậy, tôi muốn báo đáp công tử”.
Ngô Bình cân nhắc một lúc rồi nói: “Được thôi. Cô muốn báo đáp tôi, vậy kiếm chút gì ăn cho tôi trước đi”.
Cô gái khẽ cười: “Vâng, công tử, tôi sẽ đi ngay”.
Cô gái đã sống ở đây không biết bao nhiêu năm, kinh nghiệm phong phú, cô ấy lập tức đi săn thú. Còn Ngô Bình thì nghỉ ngơi một lúc, sau đó tiếp tục thả ra sức mạnh thần hải, thu hút linh thể đến để hấp thụ.
Đợi đến khi có đủ linh thể, anh sẽ thả Dương Thần, đưa toàn bộ linh thể vào thần hải, sau đó hóa thành sinh vật trong thần hải. Những sinh vật này hình tượng khác nhau, có cái giống cá, có hệt ốc, có cái giống mực.
Khi số lượng sinh vật trong thần hải Ngô Bình vượt qua một trăm nghìn thì thần hải sẽ có sự thay đổi lớn, một làn sương mù vàng kim từ mặt biển bốc lên khiến cả vùng biển càng trở nên thần bí.
Cô gái quay về, trong tay cầm theo một con gà núi biến dị, một con thỏ biến dị, bắt đầu nấu nướng cho Ngô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339769/chuong-3704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.