Loáng cái, Ngô Bình đã tiêu diệt cả bầy hổ, con nào cũng chết rất thảm.
Các nhà dân đều đóng chặt, chỉ có đám thợ săn ra ngoài, sau khi chiếm ngưỡng màn chém hổ đặc sắc của Ngô Bình, họ đều hoan hô rồi chạy tới tung Ngô Bình lên cao.
Anh cười lớn rồi để mặc cho họ tung người mình.
Sau một hồi reo hò, có một ông lão chầm chậm bước ra rồi cảm kích nói: “Dũng sĩ, hôm nay mà không có dũng sĩ ra tay thì cả thôn chúng tôi chắc bị tiêu diệt cả rồi”.
Ngô Bình được mọi người đặt xuống đất, anh chào ông lão rồi nói: “Lũ hổ này thật to gan, dám đến bao vây thôn làng, chúng có lai lịch thế nào vậy ông?”
Ông lão thở dài nói: “Chúng là hổ trên núi, đều do người nuôi, chứ không phải dã thú”.
Ngô Bình sững người: “Cái gì? Vậy ai đã nuôi chúng?”
Ông lão: “Hổ Chân Nhân đã nuôi mấy trăm con hổ trên núi, ông ta thường xuyên thả chúng ra đi săn khắp nơi. Thú trên núi có hạn nên đã bị ăn thịt hết, bầy hổ bị đói nên mới mò xuống thôn làng ăn thịt người. Haizz, trước kia có một thôn gần đây còn bị ăn thịt hết, vài trăm người mà chỉ còn một người sống sót”.
Ngô Bình nổi giận: “Thả cho hổ ăn thịt người, Hổ Chân Nhân này thật đáng chết!”
Chu Ngọc Nhan đi tới nói: “Anh Lý, tôi có biết về Hổ Chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339751/chuong-3686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.