Tâm trạng của anh tốt lên hẳn, anh nói: “Đây là tiền mà ông giết người mới rồi cướp được à?”
Tên cướp: “Tiểu nhân không chỉ giết người mới, mà còn cướp của các thương khách nữa. Đây là toàn bộ của cải mà tiểu nhân tích góp suốt nhiều năm, xin công tử nhận hết lấy rồi tha mạng cho tiểu nhân”.
Vù!
Ngô Bình còn chưa trả lời thì Chu Ngọc Nhan đã phi một thanh đao ra đâm xuyên qua mắt trái của tên cướp, giết chết ông ta tại chỗ.
Thi thể của tên cướp ngã xuống, Ngô Bình cười nói: “Ngọc Nhan, cô có vẻ ghét bọn cướp nhỉ!”
Chu Ngọc Nhan: “Khi tôi còn là người mới cũng từng bị chúng tấn công, may mà giữ được mạng”.
Ngô Bình nói: “Cô không ra tay thì tôi cũng không tha cho ông ta đâu”.
Nói rồi, anh nhìn xung quanh rồi nói: “Mà đây là nơi quái quỷ nào thế?”
Chu Ngọc Nhan: “Đi hết ngọn núi phía trước rồi đi thêm hơn một nghìn dặm nữa là tới nơi chúng ta cần đến”.
Ngô Bình: “Ừm, vậy đi rồi tìm chỗ nghỉ thôi”.
Hai người bỏ lại xe ngựa rồi băng qua núi, tốc độ đi mà nhanh như bay.
Khi qua núi rồi, họ thấy có một thôn làng ở dưới chân núi, vì thế định nghỉ ngơi một lát ở đây rồi đi tiếp.
Hai người đi vào trong thôn, Chu Ngọc Nhan gõ cửa một nhà dân, trông chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339750/chuong-3685.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.