Hoa Dương Lão Tiên cười, nói: “Hèn gì cháu trai tôi có cảm ứng. Không biết Ngô đan sư nuôi cổ gì thế?”
Đương nhiên Ngô Bình không thể nói là cổ Thần Cơ, nên nói: “Cổ thường thôi, chẳng có tác dụng gì cả”.
Hoa Dương Lão Tiên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Chúng tôi tìm trong rừng trước, dù không tìm được thần cổ thì tìm ít huyền cổ cũng được”.
Ngô Bình cảm thấy mấy người này quá lề mề, làm gì cũng sợ sệt, vậy thì đến năm nào tháng nào mới tìm ra được cổ? Anh nói: “Hay là chúng ta chia ra hành động đi, nếu gặp phải nguy hiểm thì gọi nhau”.
Trương Bạch Y không đồng ý với kiến nghị của Ngô Bình, nhưng Hoa Dương lão tiên thì gật đầu: “Cũng được, tôi và Bạch Y đi một hướng, Ngô đan sư đi một hướng, nếu có phát hiện gì thì thông báo cho nhau”.
Ngô Bình gật đầu, anh đổi hướng, rồi sải bước rời đi.
Đến khi Ngô Bình đi xa thì Trương Bạch Y hỏi: “Ông anh, tại sao phải chia ra?”
Hoa Dương Lão Tiên: “Người trẻ tuổi mà, cảm thấy chúng ta quá cẩn thận, tiến độ quá chậm. Vậy thì để cậu ấy tự xông pha, đi được vài tiếng thì sẽ biết chỗ này nguy hiểm thế nào”.
Trương Bạch Y gật đầu: “Ông anh nói có lý, thay vì phản đối, chi bằng để cậu ấy biết khó mà lui”.
Hoa Dương Lão Tiên: “Cậu em Bạch Y, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339669/chuong-3604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.