Ông chủ hừ một tiếng rồi mắng: “Nghèo hèn còn bày đặt”.
Ngô Bình đứng lại nói: “Ông bảo ai nghèo hèn?”
Ông chủ ngẩng đầu lên: “Tôi bảo cậu đấy? Sai chắc?”
Ngô Bình: “Ông ăn nói cho cẩn thận, hễ nổi giận mà tôi sẽ bị hắt xì đấy”.
Ông chủ cười đểu nói: “Thì cứ hắt xì đi, cho nổ mũi luôn đi…”
Ông ta chưa nói xong thì Ngô Bình đã hắt xì một cái, một luồng khí bắn ra khiến tất cả bình trong cửa hàng để vỡ hết, chỉ còn cái bình anh ưng ý là còn nguyên vẹn.
Ông chủ ngẩn ra một lúc rồi gào lên thảm thiết: “Hàng của tôi, hàng của tôi!”
Sau đó, ông ta quay phắt lại rồi lườm Ngô Bình: “Đền đi! Cậu phải đền gấp mười lần tổng thiệt hại cho tôi!”
Lam Hân Nguyệt cười khẩy nói: “Hoàng triệu Hắc Thuỷ có luật, giới quý tộc làm hỏng đồ của thứ dân thì không cần phải đền”.
Ông chủ ngây ra: “Cái gì? Các người là quý tộc ư?”
Tuy ở đây là thành Hắc Thuỷ, nhưng giới quý tộc đến đây đều ăn mặc rất trang trọng để thể hiện thân phận của mình, trong khí đó Ngô Bình và Lam Hân Nguyệt thì không.
Lam Hân Nguyệt: “Ông mở cửa hàng kinh doanh mà ăn nói rất mất lịch sự, bảo sao mà chẳng có khách đến mua”.
Ông chủ quát: “Quý tộc? Các người có chứng minh được thân phận quý tộc của mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339641/chuong-3576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.