Thất Bảo vẫn điềm tĩnh nói: “Tôi lên tiếng chậm, chưa kịp nói thì cậu đã ăn mất. Đệ tử của Thiên Đạo Môn thường có tranh đấu, người chết sẽ chôn ở vườn lê này. Dần dà, thi khí ở đây nồng nặc hơn, dẫn đến việc quả lê cũng bị ô nhiễm”.
Ngô Bình nhổ ra thêm vài miếng nữa, đoạn bảo: “Thất Bảo, tôi thấy cậu cố ý thì có”.
Thất Bảo vội cúi đầu: “Tôi không dám”.
Ngô Bình cảm thán: “Một vườn lê đẹp như thế mà lại dùng để chôn người chết, thật đáng tiếc”.
Bỗng nhiên có một màn sương đen bốc lên xung quanh, hơi sương cuồn cuộn, chẳng mấy chốc đã bao phủ Ngô Bình và Thất Bảo.
Ngô Bình cười khẩy: “Thứ quỷ quái kia, bớt giở trò đi, bằng không ta chém chết ngươi đấy!”
Màn sương lại cuộn trào, một người đàn ông xuất hiện, mặt mũi tái xanh, cổ có một lỗ máu, bụng nát nhừ, chỉ có một con mắt. Miệng người này đang chảy máu và mủ vàng, kinh tởm vô cùng.
Ngô Bình cau mày: “Ngoan ngoãn cho tôi!”
Người đó biến thành một người đàn ông điển trai, chắp tay trước Ngô Bình: “Chào cậu”.
Ngô Bình hỏi: “Anh là âm linh ở đây?”
Người đàn ông gật đầu: “Tôi tên Chu Vân Thâm, vốn là đệ tử chân truyền của Thiên Đạo Môn, một trăm năm mươi năm trước bị hại chết và được chôn tại đây. Oán hận trong lòng tôi chưa tan nên mới hoá thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3339205/chuong-3140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.