Hàn Băng quay lưng đi thẳng, không hề có vẻ gì là kính trọng đệ tử tinh anh trước mặt. Phương Nhân thì hơi khom lưng, nói: “Cậu chủ, vậy tôi xin lui trước”.
Lâm Thanh Dao chưa đi, chờ hai người kia đi khỏi, cô đột nhiên lao vào lòng Ngô Bình khóc nức nở.
“Em biết là anh sẽ tới cứu em mà”.
Chỉ có trời mới biết những ngày này cô đã tuyệt vọng đến nhường nào. Tên Vạn Hồng Uy đó đã nói, cho họ một thời gian thích ứng rồi nếu vẫn không chịu phục tùng thì sẽ giết hết người của điện Thanh Liên.
Lâm Thanh Dao cũng không biết đến lúc đó mình có kiên định được nữa không. Cũng may là giờ Ngô Bình đã tới, trong phút chốc đã giải quyết được mọi chuyện.
Ngô Bình vỗ nhẹ lên lưng cô, đáp: “Không sao rồi. Thanh Dao, tạm thời đừng để lộ thân phận của anh với người khác. Sau này điện Thanh Liên sẽ không khác gì trước đây, anh sẽ bảo vệ mọi người”.
Lâm Thanh Dao gật đầu thật mạnh: “Sư huynh, giờ anh là Địa Tiên rồi sao?”
Ngô Bình đáp: “Ừm, cảnh giới Thuần Dương”.
Đột nhiên anh nghĩ đến một chuyện, cười nói: “Trong Thanh Mộc Cung này còn có một bảo tàng Nhân Hoàng, chúng ta đi xem nhé?”
Lâm Thanh Dao cười đáp: “Được rồi, đồ trong bảo tàng này chắc chắn sẽ quý hơn đồ trong bảo tàng Nhân Vương”.
Khi hai người họ đến chỗ bảo tàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3336382/chuong-2816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.