Ngô Bình nói: “Ra là sư đệ. Tôi nghe nói Thanh Mộc Cung này cũng không tồi nên đến xem thử”.
Vạn Hồng Uy đáp ngay: “Sư huynh, em đã ở đây một thời gian rồi”.
Ngô Bình bảo: “Tông chủ nói rằng tôi được thoải mái lựa chọn tài nguyên ở đây. Cậu không đi cũng chẳng sao, tôi sẽ đến hỏi tông chủ xem lời ông ấy nói có thật hay không”.
Sắc mặt Vạn Hồng Uy rất khó coi. Xét địa vị, hắn chẳng kém gì Ngô Bình, dù sao hắn cũng là em trai ruột của đệ tử ưu tú, sư phụ còn là thượng trưởng lão. Nhưng tông chủ nói một là một, hắn không dám chọc giận.
Suy nghĩ vài giây, Vạn Hồng Uy cười ha hả: “Chỉ là một Thanh Mộc Cung thôi mà, sư huynh thích thì cứ dọn đến ở, em sẽ đi ngay”.
Ngô Bình đáp: “Không tiễn!”
Vạn Hồng Uy quét mắt nhìn đám tôi tớ, bọn họ định trở vào để đưa đám Lâm Thanh Dao theo.
Ngô Bình lãnh đạm nói: “Toàn bộ người của Thanh Mộc Cung đều phải ở lại!”
Vạn Hồng Uy càng căm phẫn hơn, nhưng hắn là kẻ bụng dạ thâm sâu, ngoài miệng vẫn cười giả tạo: “Được, được! Hẹn gặp lại sau nhé, sư huynh!”
Bay ra một quãng xong, Vạn Hồng Uy gầm lên giận dữ: “Tên đáng chết! Cho rằng Vạn Hồng Uy này dễ bị bắt nạt sao? Không lâu nữa đâu, mày sẽ phải quỳ gối cầu xin tao!”
Sau khi đuổi Vạn Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/3336381/chuong-2815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.