Chương 1144
Nhưng đã muộn, tiếng súng vang lên rồi.
Không ngờ Ngô Bình lại đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Anh biến thành dư ảnh, chớp mắt đã nhảy vọt mười mấy mét, xuất hiện ngay bên cạnh gã đàn ông Thổ Áo.
Gã Thổ Áo cả kinh, vừa định xoay họng súng thì cổ đã bị anh kẹp chặt và nhấc lên. Gã lập tức trở nên yếu ớt, mất kiểm soát đại tiểu tiện, hoảng sợ hét ầm lên: “Thả tao ra!”
“Rắc!”
Với một lực tay rất nhẹ, Ngô Bình đã bẻ gãy đốt sống cổ của gã Thổ Áo, đoạn bảo: “Tên lợn da trắng, mày muốn giết tao nhưng tao chỉ đánh mày tàn phế. Có phải tao rất nhân từ không?”
Hai người kia là vệ sĩ của gã, lúc này đã cứng đờ người, đứng bất động tại chỗ!
Gã Thổ Áo nằm dưới đất với gương mặt trắng bệch, gào ầm lên: “Tao sẽ không tha cho thứ ma quỷ như mày!”
Ngô Bình hừ giọng, quét mắt nhìn hai người còn lại, lạnh lùng nói: “Các người cút được rồi!”
Hai người nọ chẳng dám hó hé gì, khiêng gã đàn ông Thổ Áo kia lên rồi chạy ra ngoài.
Tướng quân Wajih ngây ngẩn nhìn cảnh tượng này, sau đó vội vàng chạy tới, bật ngón cái với Ngô Bình: “Anh Ngô à, anh vừa dùng võ thuật Viêm Long đấy à? Tuyệt vời quá! Còn hơn cả trong truyền thuyết nữa!”
Ngô Bình đáp: “Để tướng quân cười chê rồi”.
Tướng quân Wajih nói: “Anh Ngô, mấy tay Thổ Áo này có chống lưng lớn lắm. Bọn họ là sứ giả do một tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/2273618/chuong-1139.html