Chương 297
Ngô Bình khẽ thở dài: “Hướng đi kinh lạc của con người sẽ truyền từ bố sang con. Sự phân bố kinh lạc của bố và con phải tương đồng với nhau ít nhất sáu, bảy phần. Nhưng kinh lạc của hai người còn chẳng giống nhau đến một phần. Hai người không thể nào có quan hệ huyết thống”.
Đường Thời Lộc lẩm bẩm: “Không thể nào, từ bé nó đã có tướng mạo rất giống tôi”.
“Muốn giống một ai đó thật ra rất dễ, ví dụ như phẫu thuật thẩm mỹ. Ông thử nghĩ xem, có khoảng thời gian nào Đường Minh Vũ bỗng nhiên thay đổi rất nhiều hay không?”
Đường Thời Lộc ngây ra, ngẫm nghĩ một hồi chợt biến sắc, đáp lại: “Năm mười ba tuổi, nó đi du học, sau khi về nước, tôi cảm thấy nó thay đổi rất nhiều. Chẳng lẽ nó làm phẫu thuật thẩm mỹ ở nước ngoài?”
“Đúng vậy!”, Ngô Bình nói, “Theo đôi mắt của người hành y như tôi, Đường Minh Vũ đã từng động dao kéo ít nhất mười mấy nơi trên gương mặt, từ xương gò má, cằm, mắt, mũi, tất cả đều từng chỉnh sửa. Một người đàn ông, mà còn là người lắm tiền như vậy, liệu có cần phẫu thuật thẩm mỹ hay không? Nếu có, vậy chắc chắn còn mục đích khác”.
Đường Thời Lộc yếu ớt ngồi phịch xuống, lẩm bẩm nói: “Minh Vũ không phải con trai tôi ư? Vậy nó là con ai?”
Ông ta như sực nghĩ thông điều gì đó, bỗng dưng ngẩng đầu hỏi: “Cậu Ngô à, đứa trẻ này là con của người đó ư?”
Ngô Bình nhẹ giọng đáp: “Tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tro-lai/2271934/chuong-296.html