Tới lượt Hạng Nguyên Hoán kinh ngạc, đôi mắt ranh mãnh của hắn đánh giá Bạch Thiên Hoan từ trên xuống dưới.
Không thể không nói, Bạch Thiên Hoan đúng là một mỹ nhân, mỹ nhân hắn đã gặpkhông ít nhưng rất ít thấy mỹ nhân mà trong mắt có kiêu ngạo và hoang dã giống như ngựa hoang khó thuần phục.
Chỉ nhìn nàng suýtchút nữa bị tính kế nhưng có thể ở thời khắc quan trọng xé tay áo nhahoàn, đẩy kẻ hại nàng xuống bậc thang, còn có thể bất ngờ đâm Bạch đạiphu nhân một châm khiến bà ta đột phát chứng bệnh, e rằng trên châm kiacó độc.
Làm xong những việc này mà biểu cảm trên mặt nàng vẫn thản nhiên như vậy, ánh mắt vẫn trong trẻo, sáng ngời như vậy.
- Ngươi biết gia?
Hắn không thể không hoài nghi, nữ nhân tối qua chính là nàng.
- Không biết! Chẳng qua, ta vừa thấy vớ của ngài màu vàng sáng, đó là màu trừ vương thất và hoàng thất ra không ai dám dùng.
Bạch Thiên Hoan đưa mắt nhìn về phía ngọc bội đeo bên hông Hạng Nguyên Hoán:
- Hơn nữa, ngọc bội của ngài có chữ ‘Hạng’, hoàng tử hoặc thế tử cỡ tuổinày trong kinh thành mà tên có chữ ‘Hạng’ cũng chỉ có thế tử gia Hạngthân vương phủ.
Hạng Nguyên Hoán cúi đầu nhìn vớ và ngọc bội bên hông của mình thì bừng tỉnh đại ngộ.
- Hóa ra là chúng bán đứng ta!
Hắn tràn đầy hứng thú nhìn Bạch Thiên Hoan:
- Ngươi rất thông minh.
- Đa tạ thế tử gia khen ngợi!
Bạch Thiên Hoan cười lễ độ:
- Thế tử gia nếu tới tìm cha thì cha đang ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tieu-vuong-phi/62006/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.