Giọng trầm thấp của Hạng Nguyên Hoán vang lên trên đỉnhđầu, Bạch Thiên Hoan cười yếu ớt với hắn, lúc nàng cười, đôi mắt congcong thành vầng trăng xinh đẹp.
Có thể lại được thấy nụ cười của nàng thế này, bất kể hắn làm gì cũng đáng.
- Ta ngủ lâu lắm sao?
Đôi hàng mi chớp chớp, nhìn ánh đèn khắp phòng, nàng kinh ngạc:
- Bây giờ là giờ nào?
- Đã sau giờ Tý rồi!
Sau giờ Tý, hèn gì bầu trời ngoài cửa sổ đen kịt, nàng lại hôn mê lâu như thế.
- Có phải chàng lo cho ta lắm không?
Bạch Thiên Hoan đau lòng nhìn gương mặt tiều tụy của hắn, bàntay nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, râu trên cằm hắn chỉa vào tay nàng hơiđau.
Hai ngày nay hắn không cạo râu, râu ria lởm chởm.
Bàn tay to của hắn đặt lên mu bàn tay nàng, cảm nhận hơi lạnh từ lòng bàn tay ấy.
Nghe giọng nàng nói, nhìn ý cười nơi mắt nàng, Hạng Nguyên Hoánlúc này mới có cảm giác chân thật rằng nàng lại trở về bên mình.
Hôm nay trên đường đến hoàng cung, trong lòng hắn luôn sợ mìnhđến muộn, đôi mắt nàng sẽ vĩnh viễn nhắm lại trước mắt hắn.
Môi mỏng khẽ cong lên, giọng hắn hơi khàn mang theo sự dí dỏm quen thuộc thường ngày:
- Nàng nếu không tỉnh lại, sợ là ta sẽ lôi đại phu ra khỏi chăn.
- Ta tỉnh rồi, vị đại phu kia tránh được một kiếp, hôm khác ta phải tạ ơn ông ấy đàng hoàng mới được.
Bạch Thiên Hoan cười chớp chớp mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-tieu-vuong-phi/2994561/chuong-102-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.