Sở Lưu Nguyệt vẫn giữ im lặng, tâm tư của Sở Lưu Liên như thế nào không phải nàng không biết nhưng đối với chuyện ai nắm giữ quyền quản gia này nàng không hề có chút hứng thú nào. Ngược lại, nàng thà làm một người thanh nhàn còn hơn.
Loại việc đấu đá, nịnh nọt, thổi phồng nhau như vậy ai muốn làm thì đi mà làm, chỉ cần nhớ một việc là tốt nhất đừng trêu chọc nàng là được. Bở vì nếu ai dám trêu chọc nàng thì nàng sẽ không để cho người đó không được toàn thân trở về đâu.
Khóe môi Sở Lưu Nguyệt kéo lên nụ cười kỳ dị, nàng nhìn Sở Lưu Liên khiến Sở Lưu Liên nhịn không được rùng mình một cái.
"Không ngờ chỉ một ánh nhìn đơn giản như vậy Sở Lưu Nguyệt đã khiến mình lạnh người, xem ra mình phải cẩn thận một chút mới được, ngàn vạn lần không thể giống như mẫu thân của mình bị nàng ta đánh cho tơi bời, bị phạt ra từ đường sám hối."
Sở Lưu Nguyệt cầm ngược lấy tay của Sở Lưu Liên, cười còn ngọt hơn Sở Lưu Liên, dịu dàng nhỏ nhẹ nói:
- Đại tỷ quản gia tất nhiên Lưu Nguyệt rất vui vẻ nha! Trước kia tuy có tỷ tỷ che chở Lưu Nguyệt nhưng những nô tài gian xảo kia vẫn ức hiếp Lưu Nguyệt, rõ ràng là không để tỷ tỷ trong mắt. Hôm nay đại tỷ quản gia rồi thì nhất định phải trừng phạt những nô tài kia, xả giận thay muội muội nha. Hơn nữa, sau khi đại tỷ quản gia nhất định Lưu Nguyệt sẽ có quần áo mới để mặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-the-tu-phi/2512831/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.