Phụ thân của Sơ Lưu Nguyệt, Sở Thiên Hạo, mở miệng hỏi đầu tiên:
- Lưu Nguyệt, gia gia của con đâu?
Sở Thiên Hạo vừa hỏi xong thì lão Quốc Công mang theo sắc mặt khó coi đi từ trong ra, không khí xung quanh ông cũng vì thế mà trở nên căng thẳng. Những người trong phòng nghị sự không khỏi quan sát Sở Lưu Nguyệt. "Chẳng lẽ Sở Lưu Nguyệt đã làm lão Quốc Công không vui? Con bé này không phải muốn chết rồi chứ?" Trong lòng mỗi người đều nghĩ như vậy.
Lão Quốc Công đứng phía trên ho khan một tiếng, con mắt giận dữ nhìn thẳng xuống Diệp thị.
- Diệp thị, ngươi là Phu Nhân của phòng thứ ba Sở Phủ mà làm ra nhiều chuyện lừa dối thiên hạ, việc làm gần đây của ngươi lại càng thêm trầm trọng, không ngờ dám mang những đồ vật bẩn thỉu kia vào nơi ở của đích nữ. Ngươi biết sai lầm của mình chưa?
Lời nói của lão Quốc Công vừa rơi xuống thì cả người Diệp Thị run lên ngã ngửa về phía sau. Chốc lát sau, khi phục hồi lại tinh thần, Diệp thị vội vàng bò dậy dập đầu:
- Phụ thân, con có ý tốt mà! Con chỉ không muốn Sở gia có yêu nghiệt, cầu xin phụ thân hiểu cho con.
Diệp thị nói xong đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Sở Thiên Hạo.
Trong lòng Sở Thiên Hạo vốn cũng không hài lòng về những việc Diệp thị làm nhưng thấy đôi mắt đẫm lệ của Diệp thị nhìn sang thì ngay lập tức mềm lòng. Dù sao cũng có hai mươi năm tình nghĩa vợ chồng nên Sở Thiên Hạo mở miệng:
- Phụ thân, đúng là việc này Diệp Sắc đã sai nhưng trước mắt vẫn nên điều tra xem kẻ nào tung lời đồn đại ra ngoài. Kẻ này thật đáng hận, rõ ràng hắn đang ngấm ngầm hãm hại Sở gia.
Sở Thiên Hạo vừa nói xong, Sở Lưu Nguyệt đứng trong phòng nhếch môi cười lạnh. Đối với người cha này, nàng đã coi như có cũng được mà không có cũng chẳng sao rồi.
Sắc mặt lão Quốc Công càng trở nên khó coi, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Sở Thiên Hạo, lớn tiếng dạy dỗ:
- Ngươi vẫn là trụ cột của một gia đình đấy sao? Bỏ mặc thê tử của mình ức hiếp đích nữ như vậy mà bây giờ còn đứng ra nói chuyện giúp? Có phải đợi đến lúc danh dự của Sở gia mất hết ngươi mới tỉnh ngộ hay không?
Lão Quốc Công nói xong liền thở gấp, ho khan liên tục. Sở Thiên Hạ thấy phụ thân bị chọc tức đến mức này thì không vui trừng mắt nhìn Sở Thiên Hạo.
- Việc này đệ đừng nhúng tay vào, là do đệ không quản nghiêm được để phu nhân mình ức hiếp đích nữ, đã vậy còn không hối cải? Thể diện của Sở gia chúng ta bị người phòng ba ném sạch hết rồi.
Quốc Công Sở gia, Sở Thiên Hạ đang vô cùng tức giận. Vốn là trước đây Sở Lưu Nguyệt bị từ hôn đã làm hại Sở gia mất hết thể diện, nay lại truyền ra tin Diệp thị lừa dối thế nhân, bề ngoài thì sắm vai người hiền lương thục đức nhưng bên trong lại giở thủ đoạn đối phó với đích nữ làm hại Lưu Nguyệt đến cả quần áo cũng không có mà mặc, cơm cũng không đủ ăn. Bây giờ lại mang cả đạo sĩ tới trước cửa viện của đích nữ, như vậy còn ra thể thống gì nữa?
Những chuyện này khiến Sở gia thành trò cười trong mắt thiên hạ. Trên triều đình, những quan viên vẫn luôn đi theo nịnh hót, kính cẩn với bọn họ cũng trở nên xa lánh, điều này càng khiến Sở Thiên Hạ tức giận hơn nữa.
Sở Thiên Hạo không dám nói nữa, cha đã tức giận giờ lại đến huynh trưởng cũng tức giận, làm gì còn chỗ cho ông nói chuyện. Sở Thiên Hạo chỉ hận Diệp thị vô dụng nên trừng mắt liếc bà ta:
- Đều tại ngươi vô dụng, không ngờ lại mang đến nhiều chuyện như vậy.
Bị Sở Thiên Hạo mắng một câu, Diệp thị trầm mặc không nói. Diệp thị không dám tiếp tục trông cậy vào nam nhân này nữa, mặc dù trước đây Sở Thiên Hạo luôn tin vào bà nhưng bà cũng biết chỉ cần gặp phụ thân và huynh trưởng thì Sở Thiên Hạo sẽ trở thành quả hồng mềm. Vì vậy giờ bà phải tìm người khác để trông cậy, nhưng nhìn quanh một lượt, ai thấy ánh mắt của bà đều tránh đi, ý tứ rất rõ là không muốn nói đỡ cho bà.
Cuối cùng Diệp thị chỉ biết khóc. Lão Quốc Công thấy không ai phản đối lời mình thì hít sâu vài hơi để điều hòa cho thuận khí rồi mới mở miệng:
- Diệp thị, căn cứ vào những việc ngươi đã làm, Sở gia chúng ta đã có thể kết luận ngươi phạm vào bảy tội, đuổi ngươi ra khỏi Sở phủ.
Lão Quốc Công vừa nói ra lời này Diệp thị đã há hốc miệng hoảng sợ ngước lên nhìn lão thái gia. Muốn đuổi bà ra khỏi Sở phủ về nhà mẹ đẻ? Như vậy thì sau này bà còn mặt mũi gặp người khác sao? Không bằng giết chết bà đi còn hơn.
Diệp thị còn chưa kịp tìm cái chết thì Sở Thiên Hạo đã không nhịn được mở miệng lần nữa:
- Phụ thân, nếu đuổi Diệp thị ra khỏi Sở phủ thì ai sẽ quản phòng thứ ba đây? Có rất nhiều việc cần có một người đứng ra quán xuyến.
Lão Quốc Công nghe Sở Thiên Hạo tiếp lời thì trên mặt ngay lập tức hiện lên sự không vui... Sở Thiên Họa thấy vậy thì vội ngậm miệng không dám nói nữa.
Lão Quốc Công nhìn Diệp thị đang sợ hãi đến mức có thể ngất đi bất cứ lúc nào bên dưới, nói:
- Nhưng nể tình ngươi đã vì Sở gia nhiều năm nay nên việc đuổi ra Sở phủ tạm thời gác lại, tuy không đuổi ra Sở phủ nhưng vẫn phải nhận lấy hình phạt. Kể từ hôm nay ngươi phải và từ đường của Sở gia để tụng kinh niệm phật, tự sám hối những việc mình đã làm, trong vòng một năm không được ra ngoài. Nếu ngươi có biểu hiện tốt thì sẽ được tha, còn nếu ngược lại, biểu hiện không tốt thì thời hạn chịu phạt sẽ bị kéo dài ra.
Lão Quốc Công nói xong thì cả phòng nghị sự rơi vào yên tĩnh. Sở Lưu Nguyệt nhìn về phía lão Quốc Công, khóe môi nàng khẽ co giật. Nàng phát hiện lão Quốc Công này thật sự quá khôn khéo. Rõ ràng không muốn đắc tội với Diệp gia, bây giờ mà đuổi Diệp thị về Diệp gia thì khác nào ghi thù cùng Diệp gia vậy nên hết lần này đến lần khác đều dùng lý do Diệp thị có công lao với Sở gia nên không đuổi bà ta ra khỏi Sở gia. Nếu sau lưng Diệp thị không có nhà mẹ đẻ với danh vọng lớn như vậy thì chỉ sợ bà ta đã bị lão thái gia này sai người đuổi thẳng cổ từ sớm rồi.
Sở Lưu Nguyệt có thể nghĩ đến đây thì những người khác cũng nghĩ được ra nhưng đối với quyết định của lão Quốc Công cũng không có ai dám đứng ra dị nghị.
Chỉ có Sở Thiên Hạo vẫn có chút đau lòng, lại nghĩ đến bây giờ trong phủ sẽ không có người cai quản thì lo lắng nói:
- Nhưng mà như vậy thì phòng thứ ba sẽ không có người quản, chuyện trong phủ phải làm sao đây?
Sở Thiên Hạo lo lắng, lão Quốc Công cũng có chút sầu não. Diệp thị bị phạt phải vào từ đường sám hối nhưng việc của phòng thứ ba phải giao cho ai? Việc này cũng không thể giao cho di nương, tiểu thiếp, như vậy còn ra thể thống gì nữa? Vậy nên ông nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra được giao việc này cho ai mới tốt nhất. Cuối cùng ánh mắt ông vô tình nhìn đến giữa phòng nghị sự, nơi Sở Lưu Nguyệt đang đứng nhàm chán xem náo nhiệt, ánh mắt lão Quốc Công đột nhiên sáng lên.
Không bằng để chuyện của phòng ba cho Lưu Nguyệt, như vậy có thể hóa giải sự hận thù trong lòng nó hay không?
Lão Quốc Công đang định nói thì có một giọng nói ngọt ngào vang lên ngoài phòng nghị sự.
- Phụ thân, con đến rồi.
Mọi người cùng nhìn ra thì thấy có người đang đi vào phòng nghị sự, người này đúng là Sở Lưu Liên, đại tiểu thư của phòng ba. Gương mặt của Sở Lưu Liên tạm thời bị hủy nên phải đeo một chiếc khăn lụa mỏng khiến người ngoài không nhìn thấy mặt nàng mà chỉ thấy đôi mắt to xinh đẹp, trong trẻo như làn nước mùa thu. Nàng mặc váy dài trắng, chỉ có làn váy cùng tay áo thêu đóa hoa sen hồng nhạt, thướt tha, ưu nhã khiến người ta nín thở.
Sở Lưu Liên vừa xuất hiện, trong phòng mắt ai nấy đều sáng lên.
Sở Lưu Liên chính là hi vọng của Sở gia. Bây giờ Tĩnh Vương một lòng muốn kết hôn với nàng, nếu nàng gả cho Tĩnh Vương thì dù sau này Tĩnh Vương hay Huệ Vương đăng cơ thì Sở phủ cũng chỉ có lợi chứ không có hại.
Chính bởi vì điểm này mà cho tới nay người Sở gia rất yêu mến Sở Lưu Liên.
Sở Lưu Liên đi vào rồi đi thẳng đến bên người Sở Thiên Hạo, trầm tĩnh nhìn cha mình:
- Phụ thân, Lưu Liên vẫn luôn giúp mẫu thân quản lý việc trong phủ. Mẫu thân bị phạt phải vào từ đường thì hãy để Lưu Liên quản lý chuyện trong phủ nha, Lưu Liên sẽ không ngược đãi Nhị muội đâu ạ.
Sở Thiên Hạo thấy con gái nhẹ giọng nói thì gật nhẹ đầu, ngay lập tức đồng ý cho để việc trong tam phủ cho Sở Lưu Liên.
Sở Lưu Liên giải quyết xong phía cha mình thì nhìn lão Quốc Công, còn chưa đi qua đã làm nũng.
- Gia gia, người đừng tức giận, mẫu thân con làm việc đúng là còn khiếm khuyết, thiếu cân nhắc nhưng người cũng phạt rồi nên người đừng giận nữa nha. Việc của tam phòng con sẽ chú ý thật kỹ, con sẽ đối xử với nhị muội thật tốt, những gì còn thiếu sót nhất định sẽ bù đắp cho muội ấy, người yên tâm đi ạ.
Nàng nhất định phải giúp mẫu thân giữ lấy quyền quản gia, bằng không sau khi mẫu thân được ra ngoài thì sẽ trở thành một chủmẫu có danh mà không có thực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]