Chương trước
Chương sau
Trên đại điện, Sở Lưu Nguyệt nghe xong lời của Túc Diệp thì mặt đen đi một nửa, không ngờ tên này dám gọi nàng là tiểu nha đầu trước mặt mọi người. Nàng ngẩng nhanh đầu lên nhìn Túc Diệp, trong lòng dâng lên nỗi xúc động muốn xông qua tát một cái chụp chết hắn, nhưng chuyện này cũng chỉ có thể tưởng tượng trong đầu, miệng còn phải nói lời khách sáo:

- Lưu Nguyệt không biết.

Nàng quả thực không biết Tuyết Sơn Xích Long Quả này dùng để cứu ai, hơn nữa cho dù là ai cũng không mắc mớ gì đến nàng a.

Nhưng khi nhìn thấy ánh sáng kỳ dị lóe lên trong mắt Túc Diệp cùng nụ cười không có ý tốt của hắn thì trong lòng nàng cũng mơ hồ suy đoán ra chuyện này không đơn giản như vậy.

Túc Diệp nhìn nàng, chậm rãi nói:

- Sở sĩ Đức Phi nương nương muốn Tuyết Sơn Xích Long Quả này chính là vì muốn cứu tỷ tỷ Sở Lưu Liên của ngươi. Nghe nói Sở Lưu Liên bị bệnh rất nặng, phải cần đến một vị thuốc là Tuyết Sơn Xích Long Quả, nếu có được quả này thì bệnh của nàng sẽ khỏi.

Trong mắt Sở Lưu Nguyệt chợt xẹt qua tia sáng lạnh lẽo, nàng không ngờ Đức Phi nương nương muốn Tuyết Sơn Xích Long Quả là vì Sở Lưu Liên.

Rõ ràng là Sở Lưu Liên giả bệnh nhưng tiếc là mẫu tử Đức Phi đều không phát hiện ra, nếu đến một ngày nàng vạch trần việc này thì không biết hai người họ sẽ oán hận Sở Lưu Liên thế nào?

- Tuyết Sơn Xích Long Quả vốn là vật ngàn kim khó cầu, Bản Thế Tử cũng không muốn đơn giản tặng cho ngươi. Mặc dù có thể đưa cho ngươi nhưng Bản Thế Tử có một điều kiện, nếu ngươi đáp ứng điều kiện này thì Bản Thế Tử sẽ tặng Tuyết Sơn Xích Long Quả cho ngươi.

Túc Diệp nhìn qua sắc mặt lạnh lùng của Sở Lưu Nguyệt, đôi mắt phượng càng thâm thúy, sâu không thấy đáy.

Khóe môi hắn hơi dương lên, lại bồi thêm một câu nữa:

- Nghe nói tỷ muội Sở Phủ tình thâm, vì tỷ tỷ, hẳn là điều kiện gì ngươi cũng sẽ đáp ứng phải không?

Trên đầu bị chụp mũ tỷ muội tình thâm, nếu hôm nay Sở Lưu Nguyệt không chấp nhận thì chẳng khác nào vì lợi ích cá nhân mà không cứu tỷ tỷ của chính mình, đến lúc đó ai cũng chỉ vào nàng mà mắng, uổng công tỷ tỷ của nàng thường đối với nàng tốt như vậy.

Nhưng nếu nàng đáp ứng, nghĩ đến Sở Lưu Liên giả nhân giả nghĩa, lúc nào cũng làm ra vẻ thanh cao thì nàng liền tức giận vô cùng, hơn nữa chỉ sợ điều kiện của Túc Diệp cũng không phải thứ tốt lành gì.

Sở Lưu Nguyệt nhìn Thái Hậu nương nương ngồi trên ghế thượng vị, lại nhìn qua Đức Phi nương nương bên cạnh Thái Hậu, Tĩnh Vương Phượng Ngâm ngồi dưới Đức Phi đã không nhịn được thúc giục:

- Sở Lưu Nguyệt, ngươi còn muốn cái gì? Ngươi đáp ứng thì tỷ tỷ của ngươi có thể được cứu rồi. Bình thường nàng ấy đối xử với ngươi tốt như vậy, ngươi nhanh đáp ứng Túc Vương Thế Tử đi.

Sở Lưu Nguyệt biết rõ nếu bây giờ thoái thác sợ là không thểđược. Khi nàng ngẩng đầu nhìn Túc Diệp, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, xem ra cừu oán giữa nàng và hắn càng kết càng chặt rồi. 

Yến Tranh ngồi bên cạnh Túc Diệp nhìn thấy tình huống trước mắt thì không khỏi bất bình thay Sở Lưu Nguyệt, hắn tức giận nhìn về phía Túc Diệp.

- Túc Diệp, ngươi có ý gì? Vì sao tiểu nha đầu phải đáp ứng điều kiện của ngươi, chuyện này liên quan gì đến nàng? Thái Hậu nương nương cũng đã mất công mở miệng nói chuyện, ngươi đem Tuyết Sơn Xích Long Quả đưa cho Thái Hậu nương nương là được, vì sao không muốn đưa mà còn bắt tiểu nha đầu đáp ứng điều kiện gì của ngươi?

Trong đại điện, Yến Tranh không khách khí chỉ trích Túc Diệp, mày kiếm hẹp dài của Túc Diệp khẽ nhếch, đôi đồng tử đen nhánh như bảo thạch chợt lóe, càng phát ra sự lạnh lẽo.

Nhưng Túc Diệp cũng không trả lời câu hỏi của Yến Tranh mà nghiêng đầu nhìn về phía Sở Lưu Nguyệt, lạnh nhạt mở miệng:

- Ngươi nghĩ kỹ chưa? Cứu hay không cứu tỷ tỷ của mình, tất cả chỉ dựa vào một quyết định của ngươi, nếu ngươi không cứu thì Bản Thế Tử cũng không miễn cưỡng ngươi, Tuyết Sơn Xích Long Quả này Bản Thể Tử cũng không muốn lãng phí.

Túc Diệp nói xong liền đứng lên, dáng người cao lớn ngạo nghễ như hàn mai, không ngừng tỏa ra khí thế kiêu ngạo mà lãnh liệt.

Hắn nói xong cũng không có ý định ở lại, liền dẫn hai thủ hạ của mình đi ra ngoài đại điện, không để bất cứ kẻ nào trong mắt, thần thái cuồng vọng vô cùng.

Sở Lưu Nguyệt ở phía sau nghiến răng, hận không thể xông lên cắn hắn một ngụm.

Nhưng ngay cả Thái Hậu cùng Đức Phi nương nương đều không có cách nào đối phó hắn thì một nhân vật nho nhỏ như nàng làm sao có biện pháp?

Nhìn thấy Túc Diệp muốn đi ra ngoài, Sở Lưu Nguyệt còn không chịu mở miệng thì Tĩnh Vương Phượng Ngâm nhịn không được vội quát lạnh:

- Sở Lưu Nguyệt, ngươi thấy chết mà không cứu sao? Ngươi luôn hận tỷ tỷ của ngươi phải không? Lòng ngươi thật độc ác.

Sở Lưu Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Tĩnh Vương, thấy khuôn mặt hắn tràn ngập sự nóng vội thì trong lòng không khỏi cười rộ lên.

Xem ra Tĩnh Vương quả thật rất yêu thích Sở Lưu Liên a, bằng không sẽ không khẩn trương như vậy, không biết ngày sau phát hiện ra mục đích thật của Sở Lưu Liên thì hắn sẽ thế nào? Nàng rất chờ mong chứng kiến ngày này, hơn nữa, nàng có thể khẳng định ngày này không còn quá xa.

Sở Lưu Nguyệt thu hồi ánh mắt, nhìn quét về phía Túc Diệp đang rời khỏi đại điện, rồi mới không nhanh không chậm nói:

- Nói đi, muốn ta đáp ứng điều kiện gì?

Trước cửa đại điện, Túc Diệp dừng lại, chậm rãi xoay người, trường bào hoa lệ mà rực rỡ cũng theo hành động của hắn mà rung động, lộ ra khí chất cao quý mà ưu nhã. Hắn miễn cưỡng nói:

- Quả nhiên là tỷ muội tình thâm a, tốt, tiểu nha đầu ngươi đã muốn Tuyết Sơn Xích Long Quả để cứu tỷ tỷ thì ta sẽ tặng cho ngươi, còn về phần điều kiện chính là mạng đổi mạng. Nhớ kỹ, Tuyết Sơn Xích Long Quả này chính là cứu mạng của tỷ tỷ ngươi, hôm nay ngươi muốn có nó thì phải dùng chính mạng của mình để đổi lấy. Từ nay về sau, mạng của ngươi là của ta, ta cho ngươi làm bất cứ điều gì ngươi đều không được phản kháng.

Sắc mặt Sở Lưu Nguyệt tối sầm trong nháy mắt, lấy mạng mình vất vả mới có được đi cứu nữ nhân giả nhân giả nghĩa như Sở Lưu Liên kia? Phi, cho dù nàng có chết một trăm lần cũng không có chuyện nàng lấy mạng mình đi đổi mạng của nữ nhân kia.

Nhưng nếu bây giờ nàng từ chối thì chỉ sợ rất nhanh sau đó cả Kinh Thành sẽ nói nàng là người có tâm tư ác độc, vì lợi ích bản thân thậm chí còn vong ân bội nghĩa, bởi vì bây giờ trên người Sở Lưu Liên vẫn mang theo danh hào tỷ tỷ ôn nhu, thiện lương mà. Sở Lưu Nguyệt nghĩđến đây, Tĩnh Vương Phượng Ngâm ngồi bên trên đã tiếp tục hối thúc:

- Ngươi mau đáp ứng hắn, ngươi còn muốn cái gì?

Hắn chỉ sợ Sở Lưu Nguyệt không đáp ứng mà đã quên đi câu nói sau cùng của Túc Diệp. Mạng của Sở Lưu Nguyệt từ nay về sau thuộc về Túc Diệp, hắn cho nàng sống thì nàng sống, cho nàng chết thì nàng cũng phải chết, Túc Diệp làm sao có thể cho nàng sống dễ dàng được?

Lời nói của Tĩnh Vương vừa rơi xuống, Yến Tranh Thế Tử Hậu Phủ ngồi đối diện hắn đã phản bác:

- Tiểu nha đầu, ngươi đừng đáp ứng hắn, việc này vốn không liên quan gì đến ngươi, dựa vào cái gì bắt ngươi đáp ứng chuyện hoang đường như thế?

Yến Tranh nói xong, hai đồng tử lóe ra hàn quang, nhìn chằm chằm Túc Diệp hừ lạnh:

- Túc Diệp, ngươi còn là một nam nhân sao? Thật không ngờ ngươi lại đi khó xử một tiểu nha đầu, nàng có tội gì với ngươi mà ngươi làm vậy với nàng?

Yến Tranh nói xong, trong lòng Sở Lưu Nguyệt liền dâng lên một chút cảm động, cuối cùng cũng có một người mở miệng giúp đỡ nàng.

Túc Diệp liếc nhìn Yến Tranh, sau đó lại nhìn về phía Sở Lưu Nguyệt, thản nhiên nói: 

- Bản Thế Tử đâu có ép buộc nàng, đây là chuyện cả hai bên cùng tình nguyện, Yến Thế Tử đừng xen vào. Nếu nàng không muốn cũng được, Bản Thế Tử cũng không phải mất Tuyết Sơn Xích Long Quả này.

Túc Diệp nói xong cũng không để ý người trong đại điện, quay người chuẩn bị rời đi, cuối cùng Sở Lưu Nguyệt đành phải mở miệng:

- Được, ta đáp ứng ngươi.

Tia sáng lạnh xẹt qua đáy mắt: "Túc Diệp, thù oán này ta với ngươi kết xuống rồi, Sở Lưu Nguyệt ta nhất định sẽ phản kích ngươi."

Túc Diệp đã sớm dẫn hai thủ hạ đi xa nhưng âm thanh của hắn vẫn truyền ngược vào đại điện:

- Trở về Bản Thái Tử sẽ cho người mang Tuyết Sơn Xích Long Quả đến tận tay ngươi.

Trong đại điện, Yến Tranh đã chạy đến bên người Sở Lưu Nguyệt, an ủi nàng:

- Tiểu nha đầu, ngươi đừng lo lắng đừng lo lắng, tên xấu xa kia cũng không dám làm gì ngươi đâu, nếu có ta sẽ giúp ngươi.

Sở Lưu Nguyệt không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Thái Hậu thi lễ:

- Lưu Nguyệt cáo lui.

Thái Hậu thấy sự việc đã được giải quyết thì ôn hòa nhìn Sở Lưu Nguyệt, nhẹ nhàng trấn an:

- Sở Lưu Nguyệt, ngươi đừng lo lắng, Diệp Nhi chỉ đùa giỡn thôi, không biết ngươi trêu chọc nó khi nào cho nên nó mới nói thế, kỳ thật không có việc gì hệ trọng cả.

Diệp Nhi tuy là người tâm ngoan thủ lạt nhưng đối với người không có thù oán thì sẽ không làm gì quá đáng.

- Lưu Nguyệt đã biết.

Thái Hậu gọi Hoàng công công đến, ra lệnh cho hắn đưa hai chủ tớ Sở Lưu Nguyệt trở về Sở Phủ.

Hoàng công công lĩnh mệnh, mời Sở Lưu Nguyệt rời đi. Yến Tranh cũng nhân cơ hội hướng Thái Hậu cáo lui, theo sau Sở Lưu Nguyệt ra về.

- Tiểu nha đầu, ngươi đừng lo lắng, tên kia ngày thường có chút hung ác nhưng sẽ không làm gì ngươi đâu, có ta ở đây sẽ không để hắn bắt nạt ngươi, ngươi yên tâm đi.

Sở Lưu Nguyệt dừng chân nhìn về phía Yến Tranh, đột nhiên cảm thấy con người hắn cũng không tệ, vừa rồi trong đại điện đã nói đỡ cho nàng đã khiến lòng nàng có chút ấm áp:

- Cảm ơn ngươi vừa rồi đã nói đỡ cho Lưu Nguyệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.