- Bác sĩ Trương, cậu không sao chứ?
Ngô lão vội đi tới, đỡ Trương Dương, trên mặt còn có vẻ rất lo lắng.
Trương Dương lúc này không phải sắc mặt tái nhợt, mà là vàng như nến. Lần gẩy châm cuối cùng đã hút cạn nội kình của hắn. Lúc này, ngay cả việc động ngón tay cũng khó, bằng không cũng không thể không khống chế nổi bản thân, trực tiếp ngã trên đất.
- Tôi không sao, nghỉ ngơi là ổn.
Trương Dương mỉm cười lắc đầu, khẽ lau mồ hôi trên trán.
Nội kình mà bệnh nặng yêu cầu lớn hơn bệnh bình thường rất nhiều. Ngô Yến là u não giai đoạn cuối, hơn nữa còn là giai đoạn cuối nghiêm trọng. Không phải là có rất nhiều vị danh y thế giới giúp cô, cô đã không còn trên thế gian này từ lâu rồi.
Bệnh như vậy, còn khó chữa trị hơn bệnh bộc phát nặng. Thêm vào lần này giúp cô hấp thu dược lực, nội kình mà Trương Dương tiêu hao càng lớn.
- Bác sĩ Trương, thật sự cảm ơn cậu.
Ngô lão chậm rãi gật đầu, sắc mặt còn rất nghiêm trọng. Ông có thể nhìn ra, Trương Dương thực sự đã tận tâm tận lực.
- Ngô lão, ông khách sáo quá rồi, tôi dù sao cũng cầm bệnh phí, đây đều là việc tôi phải làm.
Trương Dương khẽ mỉm cười, từ từ chống người đứng dậy, lại khoanh chân ngồi đó, khôi phục nội kình trống trơn.
Ngô lão khẽ gật đầu, ông không nói gì.
Tất cả những điều Trương Dương làm ông đều ghi nhớ cả. Tuy nói Trương Dương cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-thanh-thu/2291598/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.