Trương Dương uống trà, không nói gì.
- Không cần loại linh dược này, tôi cũng có thể chữa giúp ông.
Trương Dương khẽ mỉm cười, linh dược hắn đương nhiên vẫn còn, trong nhà còn mười mấy viên, chỉ là hắn không nói điều này ra.
Lòng người khó dò, Ngô lão thoạt nhìn có vẻ là người rất tốt, nhưng Trương Dương cũng không muốn để ông biết quá nhiều bí mật. Những linh dược này đều là thứ có thể cứu cả mạng người, nói ra ngoài khó tránh sẽ có người nảy sinh ý đồ xấu.
Huống chí, bệnh của ông đúng là không cần tiên quả đan. Parkinson của ông rất nghiêm trọng, nhưng Trương Dương đúng lúc lại có cách khác.
Nói ra cũng trùng hợp, kiếp trước trước khi Trương Dương bị tai nạn máy bay, lại nghiên cứu Parkinson. Lần cuối cùng hắn ra ngoài chữa bệnh cho người khác, bệnh nhân kia cũng bị Parkinson, chính với tình trạng bệnh này hắn đã nghiên cứu ra một bộ phương pháp trị liệu khá thành thục.
Người bệnh qua tay hắn, đều có cải thiện rất lớn. Nếu không phải còn mấy vấn đề nan giải không phá được, hắn đã có thể trực tiếp phá được loại bệnh này.
Nếu kiếp trước hắn thực sự làm được điều này, thì chắc chắn sẽ không ai ngăn hắn đạt Nobel y học, nhất định là hắn.
- Có cách, tốt, tốt, cảm ơn bác sĩ Trương.
Ngô lão có vẻ có chút kích động, ông ta hôm nay tâm tình cũng biến đổi bất ngờ.
Bất kể quá trình như nào, kết quả cũng tốt với ông. Lúc này ông hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-thanh-thu/2291597/chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.