Chương trước
Chương sau
Mộ Dung mạnh mẽ ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ không thể tin, Nhược Hi vừa rồi nói gì? Nàng nói trở về nhà? Nghĩ vậy liền không khỏi ngây ngốc hỏi lại: “Về phủ?”
Vương Nhược Hi thần sắc lạnh lùng, nói: “Sao thế? Thì ra chàng không có thành ý muốn đón hai mẹ con ta về phủ? Vậy ra ta nghĩ nhiều quá rồi.”
“Không, không, trở về phủ, trở về, nàng chịu trở về là tốt rồi, chúng ta cùng nhau về phủ thôi!” Mộ Dung Vân Thù lúc này mới tỉnh táo hoàn toàn nói năng lộn xộn.
Mộ Dung Vân Thù như bị tiêm thuốc kích thích cao hứng bối rối đi đứng loạn xạ trong phòng, không biết lúc này mình nên làm cái gì. Đúng lúc này Mộ Dung Tướng bước vào, vừa nhìn thấy Mộ Dung Vân Thù đi qua đi lại đến chóng mặt, liền nghi hoặc kêu lên: “Phụ thân?”
Mộ Dung Vân Thù giờ phút này vui mừng cao hứng đến tột cùng, chạy đến ôm cổ Mộ Dung Tướng, trong miệng không ngừng nói: “Tướng nhi, chúng ta về nhà! Về nhà!”
Vương Nhược Hi nhìn hai cha con bọn họ cười đùa trong phòng, lại nhìn vẻ mặt hạnh phúc có chút ngượng ngùng của Mộ Dung Tướng, trong lòng liền thoải mái dễ chịu, chỉ thầm hy vọng quyết định này của nàng là không sai.
Hai mẹ con Vương Nhược Hi sau khi đã thu dọn xong đồ đạc ở cửa tiệm liền cùng Mộ Dung trở về phủ, đương nhiên cũng không quên mang theo một ít bánh ngọt trong tiệm.
Cha mẹ Mộ Dung Vân Thù vừa thấy Mẹ con Nhược Hi trở về phủ, chỉ có vui mừng không một chút trách cứ. Lỗi lầm là do con trai mình gây ra, bọn họ đương nhiên biết rõ ràng, nhiều năm qua bậc làm cha làm mẹ bọn họ khuyên răn đủ điều nhằm hy vọng con trai bọn họ có thể cùng chung sống hòa thuận hạnh phúc với Nhược Hi thế nhưng đều thất bại, nay con trai bọn họ nhận ra sai lầm đưa mẹ con Nhược Hi về nhà chuyện này quả thực là chuyện quá tốt a.
Vương Nhược Hi nhìn thấy niềm hân hoan cùng chào đón của cha mẹ chồng mình, trong lòng cũng ấm áp hẳn lên.
Lập tức lấy vài mẩu bánh ngọt mang về từ Viên Mãn đưa cho cha mẹ chồng thưởng thức qua, sau đó phân phó cho hạ nhân đem một chút bánh tặng cho mấy người em dâu.
Món điểm tâm mà Vương Nhược Hi vừa đưa đi không bao lâu, em dâu của Mộ Dung Vân Thù - Kim Huyên liền đến tìm nàng, nắm lấy tay nàng không buông, nở nụ cười rạng ngời. Cô gái tên Kim Huyên này khi xưa luôn là người tự cao tự đại, tự cho mình là đúng, bởi vì từ khi có được mớ của hồi môn thì đầu tư vào mở cửa hàng, sau đó chẳng coi ai ra gì, kiêu ngạo khinh thường người khác.
Từ trước đến nay, Vương Nhược Hi đều không thích gần gũi thân thiết với đứa em dâu này, trên mặt cũng miễn cưỡng cười nhẹ.
Kim Huyên nắm lấy tay Vương Nhược Hi nói việc đã lâu không gặp, nhung nhớ nàng khôn nguôi: “Dù sao cũng là phụ nữ đã có chồng, mang con ra sống bên ngoài như vậy người khác nhìn vào sẽ dị nghị a.”
Vương Nhược Hi thần sắc thản nhiên, chỉ cười cười: “Em dâu nói chí phải.”
Kim Huyên thấy thần sắc của Vương Nhược Hi như vậy, lại tiếp tục nói: “Chị dâu, tỷ không cần phải chi trả nhiều vậy đâu, điểm tâm này nhóm em dâu này sẽ trả lại cho tỷ, thật sự...”Vương Nhược Hi cười ấm áp như gió xuân: “Không sao, đều là người một nhà cả, sao lại phải khách sáo như thế.”
Kim Huyên thở dài, nói: “Chị dâu à, nghe được những lời này bọn muội thật cảm thấy cảm động, tình cảnh trong nhà đã túng quẫn, mà tỷ cũng đừng nên tự làm khổ mình, tâm ý của tỷ bọn muội xin nhận.”
Túng quẫn sao? Đúng là lúc trước tình cảnh này Mộ Dung có chút khó khăn nhưng từ khi khai trương tiệm bánh Viên Mãn của Vũ nhi thì tình hình nhà Mộ Dung cũng đã khấm khá lên chút ít, chút tiền ít ỏi của nàng đúng là không thấm gì nhưng nhờ có Dạ Trọng Hoa ngấm ngầm giúp một tay nên cũng không đến nổi dùng từ túng quẫn a. Tuy dạo trước số tiền bán bánh trung kia toàn bộ đều quyên góp ủng hộ dân chúng chịu lũ lụt ở phía Nam, nhưng mấy ngày gần đây số bánh ngọt bán ra được mọi người rất ưa chuộng, thu vào không ít bạc, nói vậy có nghĩa là số tiền hoa hồng nàng nhận được cuối tháng như Vũ nhi nói sẽ không ít.
Nghĩ như vậy, Vương Nhược Hi không khỏi vui vẻ hài lòng cười nhẹ.
Kim Huyên thấy Vương Nhược Hi không nói gì, nhân cơ hội đó trên mặt liền đắc ý tươi cười nói: “Ai, không phải muội nói quá đâu, nhưng số trang sức ở cửa hàng của muội gần đây bán cũng được kha khá đó nha!”
Kim Huyên tinh tế khoe khoang cách nàng kiếm tiền thế nào, sổ sách ra sao, có bao nhiêu người tới cửa hàng mua trong một ngày, rồi mỗi ngày bán được ra bao nhiêu sản phẩm, kiểu như nếu như không kể ra chi tiết toàn bộ quá trình đó thì chỉ sợ Vương Nhược Hi không tin.
Nhược Hi vẫn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu, bày ra vẻ mặt tin tưởng không hề nghi ngờ.
Kim Huyên sau khi khoe chiến công của mình xong thấy dáng vẻ của Vương Nhược Hi trong lòng liền cảm thấy rất thỏa mãn, rồi đột nhiên nhớ tới chuyện gì, tiếp tục nói: “Có điều, nếu nói đến việc kinh doanh kiếm tiền thành công nhất thì phải nói đến cửa tiệm bánh Viên Mãn nổi tiếng của vị Ninh vương phi kia a.”
Vương Nhược Hi khẽ giơ mí mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt ganh tị cùng khó chịu trên gương mặt của Kim Huyên.
“Chị dâu à, tỷ không biết đó thôi, tiệm bánh kia thật sự không rảnh rỗi một ngày nào luôn nhá! Mỗi ngày kẻ đến người đi nườm nượp đông đúc, đứng xếp hàng dài ơi là dài, à mà muội còn nghe nói, những món bánh trong cửa tiệm đó toàn là những món cực kỳ đắc đỏ a, thật là muốn cướp tiền của dân trắng trợn mà! Nghe nói, đám người cao quý như thái hậu cùng mấy vị công chúa ấy cũng cực kỳ yêu thích món điểm tâm ở đây, mỗi ngày đều phân phó hạ nhân đến mua a!”
Kim Huyên càng nói càng kích động: “Tỷ nói xem bán bánh so với bán đồ trang sức như muội có gì hơn chứ, món điểm tâm đó tỷ nói xem có cái gì ngon mà dân chúng lại cứ đổ xô đi mua vậy a?”
Nàng dùng sức bóp chặt lấy khăn tay, trên mặt chỉ có ghen tị cùng một chút hận ý!
Vương Nhược Hi khóe môi khẽ cong lên, trong lòng cũng không khỏi buồn cười, em dâu tự cao tự đại ơi, muội không biết trong cửa tiệm bánh đáng ghét mà muội nói đó có một phần ba tiền vốn của tỷ ta đây trong đó a. Nếu như cô mà biết được, không biết lúc đó cô sẽ ghen tị ra thành cái dạng gì đâu. Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng bên ngoài vẫn bình thản đạm mạc, vờ tỏ vẻ kinh ngạc, hâm mộ vân vân. Kim Huyên cảm thấy tâm sự như thế đã đủ liền cũng lễ phép đứng dậy cảm ơn Vương Nhược Hi vài câu rồi rời đi.Vương Nhược Hi nhìn thấy bộ dáng rời đi của cô em dâu nhà mình trong lòng có chút suy nghĩ, mình có thể mạnh mẽ thoải mái được như ngày hôm nay cũng nhờ vào sự giúp đỡ to lớn từ Vũ nhi.
Mấy ngày gần đây, Âu Dương Vũ đặc biệt chuyên tâm vào công việc, sau khi Viên Mãn lại mở cửa khai trương, nhu cầu của khách hàng ngày càng tăng, Âu Dương Vũ không ngừng suy nghĩ làm ra nhiều loại bánh mới với nhiều hương vị khác nhau, cho nên luôn ở trong phòng bếp của Viên Mãn làm việc đến tận khuya.
Dạ Trọng Hoa giải quyết xong việc triều chính, lúc về phủ thì không thấy Âu Dương Vũ đâu, biết là đang mò mẫm chân tay lấm lem bột để làm bánh liền không khỏi nhíu mày từ mình cưỡi ngựa đến cửa tiệm. Vừa vào cửa tiệm, hắn ngay lập tức lôi Âu Dương Vũ ra khỏi phòng bếp, trên mặt không khỏi hờn giận: “Vũ nhi, nàng không biết dạo này nàng thật sự rất quá đáng sao?”
“Quá đáng cái gì a?” Âu Dương Vũ lấy tay lau đi lớp bột trên mặt mình.
Dạ Trọng Hoa giờ phút này cảm thấy giận dữ mặt mày nhíu lại, cả người âm trầm không thể tưởng tượng nổi, biểu tình âm âm nhu nhu. Hắn vươn tay nhấc cằm nàng lên, ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm vào nàng đạm mạc lạnh như băng: “Không an phận làm vợ hiền ở Ninh vương phủ, cả ngày bỏ công sức ở đây, nàng nói xem? Nay ngay cả bổn vương muốn gặp nàng cũng khó.”
Âu Dương Vũ lập tức trả lời: “Nào có a, không phải mỗi đêm chúng ta vẫn gặp mặt nhau sao?”
Dạ Trọng Hoa nhìn người phụ nữ bé nhỏ trước mặt mình này, thật là hận không thể bóp chết nàng a, mỗi ngày nàng không thèm trở về sớm chờ hắn, lúc đi lại còn chẳng thèm nói với hắn câu nào, chỉ có nằm cùng nhau ngắm nhìn gương mặt ngủ của nàng, nàng coi đó là gặp mặt sao?
Âu Dương Vũ thấy Dạ Trọng Hoa tỏ vẻ lạnh nhạt cùng buồn bực, liền ngay lập tức biết mình đã làm sai, lấy lòng tươi cười: “Ta cố gắng ở đây để nâng cao tay nghề để cống hiến món ngon cho chàng ăn, như vậy không tốt sao?”
Dạ Trọng Hoa một chút biểu tình cũng không có, tùy ý ngồi xuống ghế bên cạnh mình mất hứng lên tiếng: “Đừng để ta phải nhắc nhở nàng chuyện ta không thích ăn ngọt.”
“Thì ta làm cho chàng món mặn.” Âu Dương Vũ nghĩ lại quả thực gần đây nàng đã quá thờ ơ không hề để tâm đến cảm xúc của Dạ Trọng Hoa, hắn cực khổ tối ngày giải quyết công sự, vậy mà ngay cả một lời hỏi thăm an ủi cũng không dành cho hắn. Thời gian của nàng lại dành hết cho việc bầu bạn bên cạnh thái hậu cùng với việc làm bánh ở trong cửa tiệm. Trong lòng không khỏi áy náy, nàng tự tay giúp hắn rót trà đưa cho hắn “Chàng chờ ta một chút.”
Âu Dương Vũ rất nhanh làm một miếng bánh pizza đến, đế bánh mỏng mặt trên bánh là một số nguyên liệu như sốt cà chua, thịt bò băm nhỏ, hành tây khoanh tròn, phô mai. Âu Dương Vũ đem một miếng pizza đưa đến trước mặt Dạ Trọng Hoa, cười tủm tỉm nói: “Đây là món ăn mà lần đầu tiên ta thử làm, chưa có bất cứ ai thưởng thức qua đâu, chàng nếm thử xem?”
Dạ Trọng Hoa khẽ nhíu mày: “Muốn ta thử ăn?”
Âu Dương Vũ gật gật đầu, Dạ Trọng Hoa lại ngồi yên bất động không có ý định phối hợp, vẻ mặt hờ hững nhìn nàng.Âu Dương Vũ sửng sốt thật lâu, đã thấy Dạ Trọng Hoa nhíu chặt mày, hình như có chút không vui với sự ngạc nhiên của nàng, lạnh nhạt buông một câu: “Muốn ta ăn thử, sao không thấy thành ý của nàng vậy?”
Âu Dương Vũ nhịn không được nói: “Này, Dạ Trọng Hoa, chàng đừng có được đằng chân lên đằng đầu a!”
Dạ Trọng Hoa vươn tay kéo Âu Dương Vũ ngồi bên cạnh mình, cao ngạo hừ một tiếng: “Loại thức ăn này ta chưa nếm qua bao giờ, ăn như thế nào?”
Âu Dương Vũ ngẫm lại cũng đúng, cầm lấy dao nhỏ cắt miếng pizza thành từng phần bằng nhau, đưa đến trước mặt hắn một phần, mắt thấy hắn vẫn không có ý định cầm lấy, liền kiên nhẫn lên tiếng: “Ninh vương điện hạ, như thế này này...
Dạ Trọng Hoa nhìn nàng có chút không hài lòng khó chịu: “Bộ dáng miễn cưỡng không cam tâm tình nguyện kia, ngay cả ý cười cũng không có thật khiến cho người khác nhìn vào đến ăn cũng mất hứng.”
“Chàng rõ ràng đang cố ý làm khó ta.” Âu Dương Vũ nhịn không được trừng mắt hắn, Dạ Trọng Hoa nhìn thấy mèo nhỏ của mình có vẻ như hết kiên nhẫn xù cả lông hết lên rồi, trong lòng mới thả lỏng buông tha cho nàng, không làm khó nàng nữa, vươn hai tay dùng sức véo má nàng nghiêm mặt phán vài câu tử hình: “Bổn vương còn chưa trừng phạt nàng thì nàng tức giận cái gì.”
Dạ Trọng Hoa nhìn nàng bất động khẽ cười lên tiếng: “Quên đi, bổn vương vốn là người đại nhân đại lượng, không so đo với nàng. Nàng đút cho ta, ta sẽ vô điều kiện tha thứ.”
“Được được được rồi a!” Âu Dương Vũ đuối lý, đem pizza cắt từng miếng nhỏ vừa ăn, từng miếng đút cho hắn, nhìn hắn nhấm nháp, mới tò mò hỏi “Mùi vị thế nào?”
Loại bánh này là lần đầu tiên hắn nếm qua, mùi vị không tệ, hỗn hợp các thứ trên mặt bánh mặt dù nhìn trông rất sặc sỡ nhưng ngon không kém gì vẻ ngoài. Âu Dương Vũ đút cho hắn ăn được hai miếng sau đó chợt nghe hắn nói: “Cùng ăn với ta.”
“Ừm.” Âu Dương Vũ vừa mới cầm miếng bánh lên đã bị Dạ Trọng Hoa tiến lại gần thì thầm “Ta không muốn ăn mẩu bánh này nữa, ta muốn ăn nàng.”
Âu Dương Vũ nhịn không được trừng mắt liếc nhìn hắn, lại nhìn khuôn mặt khuynh đảo chúng sinh của Dạ Trọng Hoa đang gần trong gang tấc, hàng mi tuấn lãng, đôi mắt phượng sắc bén thanh lệ, mũi cao thẳng tắp, cả người hắn toát ra một dáng vẻ vừa điển trai lịch sự tao nhã vừa thần bí mị lực đến mê hoặc..
“Thế nào, không phản đối?! Vậy Bổn vương không khách sáo nữa!”Đuôi mắt hắn khẽ giơ lên, đôi mắt ấy sâu thẳm như một con báo, thưởng thức người đẹp trước mắt không một chút che giấu, Âu Dương Vũ còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị hắn ôm chặt, cả người nàng áp mặt vào lồng ngực của hắn, nghe rõ được nhịp tim mạnh mẽ và điên cuồng của hắn giống như nàng bây giờ, môi hắn tìm đến cánh môi nàng.
“A!” Âu Dương Vũ cả kinh, nhịn không được đẩy hắn một phen, “Đừng đùa nữa! Sẽ bị người khác nhìn thấy...”
Dạ Trọng Hoa nào dễ dàng cho phép nàng trốn tránh như vậy. Dạ Trọng Hoa kéo tay nàng lên, đan mười đầu ngón tay đặt lên đỉnh đầu tay còn lại liền giữ chặt ót Âu Dương Vũ, đầu lưỡi xâm nhập vào trong khoang miệng nàng, hương vị của nàng thật ngọt ngào. Vốn về phương diện bá đạo, cường thế chính là một trong những tác phong điển hình của Dạ Trọng Hoa. Âu Dương Vũ căn bản trốn tránh không kịp lại bị vẻ ngoài của người đàn ông này mê hoặc. Âu Dương Vũ dần dần có chút bối rối, vừa gần như chìm đắm trong nhu tình của hắn vừa muốn đẩy hắn ra nhưng Dạ Trọng Hoa căn bản lại không cho nàng có cơ hội làm thế, sau khi thấy nàng thôi chống cự hắn mới tiếc nuối rời khỏi môi nàng, luyến lưu nơi khóe môi sau đó lại lướt qua hai bên má rồi qua tai nàng.Âu Dương Vũ cảm nhận được môi của Dạ Trọng Hoa trầm ấm, nhiệt độ quá nóng bỏng khi chạm vào cằm nàng khiến nàng không khỏi hoảng hốt, sau đó nhẹ nhàng hôn xuống cổ nàng.
Dần dần, Âu Dương Vũ bị ôn nhu của hắn làm cho cả người mềm nhũng như tan thành nước, tình nguyện hòa tan với từng nụ hôn có tính xâm chiếm của Dạ Trọng Hoa.
Âu Dương Vũ đầu óc mơ hồ, đột nhiên cảm thấy cổ tê rần, giật mình tỉnh táo lại, nhíu mày xoa nhẹ nơi vừa phát đau, thần sắc nghi hoặc, lập tức đứng dậy đẩy Dạ Trọng Hoa ra khỏi người mình chạy đi tìm gương, vừa nhìn vào mới phát hiện ra vết hôn rõ ràng hiện lên nơi cổ nàng, mà lại là nơi dễ bị phát hiện nữa a.
Âu Dương Vũ tức giận trừng mắt nhìn Dạ Trọng Hoa, càng nghĩ càng giận, dùng tay đánh mạnh lên ngực hắn: “Dạ Trọng Hoa, chàng rõ ràng là cố ý, làm sao ta có thể gặp mọi người với bộ dạng này a.”
Dạ Trọng Hoa chỉ hờ hững, đuôi mắt khẽ nhếch lên, có vài phần tuấn mị dị thường, hắn nhẹ nhàng bắt lấy tay Âu Dương Vũ đặt lên lồng ngực mình. Âu Dương Vũ còn cảm nhận được cơ thể nóng rẫy của người đàn ông. Trái tim nàng bất giác co rút lại, đến hô hấp cũng bắt đầu trở nên gấp gáp. Đôi môi mỏng manh đỏ mọng của Dạ Trọng Hoa có chút nhếch lên: “Không phải vừa rồi Vũ nhi rất hưởng thụ sao?”
Âu Dương Vũ thoáng chốc sắc mặt đỏ ửng, rút tay mình ra khỏi người hắn, xoay người sang chỗ khác, hờn giận nói: “Ta sẽ không thèm quan tâm đến chàng nữa.”
Dạ Trọng Hoa nhìn bộ dáng xấu hổ ngay đến cả cổ cũng đỏ ửng của Âu Dương Vũ liền chỉ khẽ cong khóe môi mỉm cười, trong mắt chỉ là sự ôn nhu và chiều chuộng.
Từ ngày bị Dạ Trọng Hoa “đóng ấn kí” lên cổ ấy, Âu Dương Vũ đành phải ở lại Ninh vương phủ tránh mặt hai ngày, quả đúng như lời nàng nói cả ngày nàng đều không hề để ý đến Dạ Trọng Hoa, ngay cả buổi tối ngủ cũng đều đưa lưng về phía hắn.
Dạ Trọng Hoa trong lòng bắt đầu có chút khó chịu ảo não, cô mèo nhỏ này trêu đùa một chút thôi đã thật sự không hề quan tâm đến hắn rồi!
Mấy ngày nay trong cung không biết bao nhiêu là việc diễn ra, thái hậu bệnh nặng mới khỏi, thì lập tức lại đến sinh thần của người. Hoàng thượng suốt ngày vừa bận phải nghĩ đến chuyện quốc sự, vừa bận phải lo chuyện chuẩn bị tiệc mừng thọ. Cũng hy vọng có thể khiến cho thái hậu vui lên được phần nào, hắn quyết định năm nay phải làm một bữa tiệc đại thọ thật hoành tráng.
Các vị hoàng tử công chúa khác từ khi biết tin thái hậu trở về từ Cửu Hoa Sơn, còn chưa kịp chính thức thỉnh an bái kiến qua, biết được tin sắp đến sinh thần của thái hậu liền lập tức chuẩn bị lễ vật mừng thọ thật long trọng độc đáo, hy vọng có thể chiếm được một phần tình cảm ưu ái nào đó từ thái hậu.
Nhắc tới việc phải chuẩn bị thực đơn cho bữa tiệc đại thọ này thì người bận nhất chính là Âu Dương Vũ – là đứa cháu dâu mà thái hậu yêu thích nhất. Những món tráng miệng ngọt của tiệc đại thọ chắc chắn sẽ do cửa tiệm Viên Mãn cung cấp, Âu Dương Vũ bận rộn suy nghĩ các công thức làm nhiều món tráng miệng với nhiều kiểu khác nhau, mấy ngày liền nàng đã thử làm nhiều món điểm tâm ngọt ví dụ như kẹo chocolate kèm hạt dẻ, xoài băng siêu cấp, bánh táo vani, bánh sữa tươi phomai, kem bơ đông lạnh, kẹo mạch nha, bánh sữa chua kem với dâu tây, sau đó giao cho người làm, lúc này thời tiết ở đây rất nóng cho nên ăn những món như trên sẽ giúp giải nhiệt trong người.Vì Âu Dương Vũ là người bận rộn nhất cho nên vị nào đó đương nhiên sẽ là người bực bội không kém - Dạ Trọng Hoa, hắn vất vả dùng chiêu trò mới mang Vũ nhi về lại bên hắn. Giờ công việc lại gấp hai lần số lượng việc thường ngày nàng đảm nhận, hắn lúc này thực sự không chỉ có chút thôi đâu mà hắn cực kỳ hối hận khi đó vì một chút động lòng trắc mà đã đồng ý cho nàng mở tiệm bánh Viên Mãn kinh doanh. Lúc đó hắn chỉ đơn giản nghĩ, chỉ cần nàng chịu làm ở Viên Mãn có nghĩa là nàng sẽ không tìm cách rời khỏi hắn.
[ Chậc...yêu xong rồi ảnh hưởng đến IQ của anh à?!Dạ ca...]
Trước một ngày khi tiệc mừng đại thọ chính thức bắt đầu, Âu Dương Vũ rốt cục mới hoàn thành xong mọi việc, rất sớm đã trở về phủ. Dạ Trọng Hoa sau khi xử lý xong công sự ở thư phòng lúc đến phòng ngủ đã thấy Âu Dương Vũ mệt mỏi nằm trên giường, hắn có chút nhíu mày không hài lòng với công việc mà Vũ nhi hắn đang vất vả thực hiện. Dạ Trọng Hoa cũng biết nàng đã kiệt sức, không muốn cùng nàng bàn bạc về chuyện công việc cũng như giờ giấc của nàng, mặc dù hắn rất muốn trừng phạt nàng một phen nhưng tâm tư này chỉ có thể tiếp tục cất giấu, hắn nhẹ nhàng nằm bên cạnh Âu Dương Vũ, nhìn dáng vẻ phờ phạc của nàng liền không khỏi đau lòng vuốt nhẹ hai gò má nàng thì thầm: “Ngày mai vào cung?”
Âu Dương Vũ phất phất tay, mơ mơ màng màng nói: “An Dương vương nói với ta ngày mai cùng với thẩm thẩm vào cung.”
Dạ Trọng Hoa thở dài một hơi, Vũ nhi của hắn bây giờ nhiều người ngưỡng mộ yêu thích vây quanh đến mức ngay cả hắn – chồng nàng – phu quân nàng muốn có khoảng thời gian riêng tư với nàng cũng khó. Ngay khi Âu Dương Vũ đã chìm sâu vào giấc ngủ, Dạ Trọng Hoa có chút bất đắc dĩ hờn giận véo mũi nàng: Lần sau nàng cứ chờ bổn vương trừng phạt nàng đi.
Ngày hôm sau, Âu Dương Vũ mặc một thân y phục rộng thùng thình với tà áo xanh nhạt màu trời, trên váy còn thêu vài đóa hoa hải đường, tóc nàng được búi cao trông gọn gàng lại còn tôn thêm vẻ đẹp của chiếc cổ thon gọn, sau đó trên quả đầu được gắn thêm một cây trâm cài vừa đơn giản nhưng lại không mất đi vẻ quý phái sang trọng vừa thanh nhã đẹp tự nhiên.
Ngay khi Âu Dương Vũ vừa ra khỏi cổng phủ thì ở bên ngoài cổng xe ngựa của An Dương vương phi đã sớm đến, Âu Dương Vũ bước nhanh lên xe thấy An Dương vương phi đang ngồi an tĩnh dưỡng thần, sắc mặt trông rất tốt, phát hiện ra Âu Dương Vũ đến liền cười nói: “Vũ nhi.”
Âu Dương Vũ lên xe, cười ngượng: “Thẩm thẩm, đợi đã lâu chưa?”
“Không sao, đã lâu chưa có ra ngoài, buổi sáng đứng ngoài này thưởng thức không khí trong lành cũng tốt.” An Dương vương phi vừa thấy đến Âu Dương Vũ, liền cảm thấy tâm tình vô cùng tốt, bên môi thư thái mỉm cười.
Vốn vì An Dương vương phi có thai cho nên lễ mừng thọ thái hậu có thể không cần thiết phải tham dự. Nhưng Thái hậu rất mong An Dương vương phi đến cho nên nếu như trong người cảm thấy không được khỏe thì có thể phân phó người đưa đến phía sau điện nghỉ ngơi.
Hai người ngồi trong xe nói chuyện hàn huyên được một hồi cuối cùng xe ngựa cũng đã dừng lại trước cổng hoàng cung. Giờ phút này có bốn tên thị vệ cẩn thận chạy đến, thấy Ninh vương phi cùng An Dương Vương phi xuống xe, tên đứng đầu trong đám thị vệ đó liền nhanh nhảu bước lên hành lễ khom người, vẻ mặt tươi cười bẩm báo nói: “Nô tài tham kiến An Dương vương phi, Ninh vương phi, thái hậu có lệnh vì An Dương vương phi sức khỏe không tiện cho lắm cho nên đặc cách cho ngồi kiệu vào đến tận yến tiệc, Ninh vương phi có thể cùng ngồi với An Dương Vương phi.”An Dương vương phi trên mặt lộ ra ý cười, nói: “Đứng lên đi, mẫu hậu người thật sự đã lo xa quá rồi.”
Chẳng bao lâu sau, kiệu đã đến trước điện nơi diễn ra tiệc mừng thọ— Phù Hoa điện. Trước cửa có những cô gái thanh tú đứng tụm ba tụm bảy cùng nhau tiến vào điện, nhìn thấy Âu Dương Vũ nâng đỡ An Dương vương phi xuống kiệu. Trên nét mặt của Âu Dương Vũ tràn đầy nét dịu dàng nhẹ nhàng tươi cười, khiến cho không ít nhiều những cô gái ở đây nhìn thấy mà lòng không khỏi hâm mộ hoặc ghen tị. An Dương vương phi thong thả bước đi, dọc đường có thêm vài hạ nhân phụng mệnh hầu hạ bên cạnh tiếp đón nồng nhiệt.
Hai người vừa mới bước vào điện thì đã nhận được không ít ánh nhìn từ vô số người có mặt ở đây. Giờ phút này thái hậu đang ngồi ở trên cao, mắt nhìn đến hai người bọn họ bước vào liền lập tức mỉm cười: “Tâm nhi, Vũ nhi, hai con lại đây.”
Hai người chậm rãi đi lên, hành lễ với thái hậu: “Vũ nhi kính chào hoàng tổ mẫu.”
“Tâm nhi kính chào mẫu hậu.”
Thái hậu hôm nay mặc y phục của hoàng tộc cho nên cả người thoạt nhìn đoan trang, khí sắc cũng vô cùng tốt, nàng cẩn thận dặn dò An Dương vương phi: “Tâm nhi, trong người còn có một sinh mạng đáng quý, mau ngồi xuống đi.”
An Dương vương phi cười dịu dàng, nói: “Tạ mẫu hậu.”
Lập tức được Âu Dương Vũ nâng lên.
Sau khi An Dương vương phi ngồi vào chỗ của mình, thái hậu liền vẩy tay về phía Âu Dương Vũ, nói: “Vũ nhi, lại đây.”
“Mẫu hậu gọi con đấy, mau qua đó đi.” An Dương vương phi nói. Âu Dương Vũ đứng dậy đi về phía Thái hậu. Phía bên dưới chỗ ngồi của Thái hậu chính là thứ tự vị trí của từng vị ái phi: Hiền phi, An phi, Đức phi, Âu Dương Vũ lặng lẽ cúi đầu hành lễ với đám người đó vừa quy củ vừa hào phóng.
Thái hậu lại là ngoắc kêu nàng đến, kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh mình, Âu Dương Vũ cười nhẹ chối từ nói: “Vũ nhi không dám.”
“Chẳng lẽ con tính không nghe lời hoàng tổ mẫu sao?” Thái hậu giả vờ sẳng giọng. Âu Dương Vũ lúc này mới nghe lời ngồi xuống, cười yếu ớt trả lời câu hỏi của thái hậu.
Thái hậu ngồi với nàng nói nhiều ơi là nhiều, âm lượng lại chỉ đủ để hai người có thể nghe được:“Hôm nay có nhiều món ăn ngon chứ?”
Âu Dương Vũ nhìn nét mặt mong chờ như đứa bé ngóng trông quà của Thái hậu, không khỏi mím môi cười yếu ớt, nhỏ giọng trả lời: “Tất cả những món điểm tâm ở Viên Mãn đều là những món mới chưa có ai nếm qua, đợi lát nữa hoàng tổ mẫu có thể nếm thử, có điều có vài món kem lạnh, hoàng tổ mẫu không được ăn nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe.” Hai bà cháu thân thiết nói chuyện một hồi, đám người An Dương vương phi, Hiền phi thấy vậy cũng không khỏi hạnh phúc nhìn nhau cười.
Những vị còn lại nhìn thấy cảnh tượng thái hậu có thái độ thân thiết với Âu Dương Vũ như thế liền không khỏi tò mò. Thái hậu vốn chỉ tin vào Phật, người sống hướng nội luôn bày ra bộ mặt lạnh lùng. Ngoại trừ Diêu nhi ra thì những đứa nhỏ khác bà đều không có hứng cùng nhau tâm sự thân cận chút nào, nay lại cười đùa nói chuyện vui vẻ với Âu Dương Vũ như vậy.Âu Dương Vũ trong lúc cười đùa, vô thức nâng tay lên, ống tay áo khẽ buông xuống quá khuỷu tay, vừa lúc lộ ra vòng tay bích tỳ mà Thái hậu khi trước đã tặng nàng. Vì là món đồ quý cho nên Âu Dương Vũ cũng đặc biệt thích nên đeo nó vào mỗi ngày.
Có người tinh mắt, liếc một cái đã thấy được chuỗi vòng tay bích tỳ trên tay Âu Dương Vũ, không khỏi ngạc nhiên thốt lên: “Này, đó không phải là của hồi môn của thái hậu nương nương hay sao, vì cớ gì lại nằm trên tay của Ninh vương phi!”
“Xem ra, vị Ninh vương phi này rất được thái hậu sủng ái!”
Cách góc cần cửa điện không xa có một số người cực kỳ khinh bỉ nói đủ điều. Không may tất cả đều bị Lý Vân Phỉ đúng lúc bước vào cửa điện nghe được, lời vừa rơi vào tai nàng liền đưa mắt nhìn chuỗi vòng trên tay Âu Dương Vũ, nhất thời tức đến không biết tìm chỗ nào để phát tiết, trong khoảng thời gian này phủ Tứ hoàng tử bọn họ làm việc vô cùng cẩn trọng, không dám gây chuyện hay xử lý tình huống bắt đầu khéo léo hơn, vài quy định trong phủ đều bị thay đổi, thậm chí đến cả người của Tứ hoàng tử đều bị trục xuất.
Mà hết thảy nguyên nhân này đều do chính con tiện nhân Âu Dương Vũ bày ra hòng hãm hại. Nay lại được sự ưu ái hết mực của Thái hậu nương nương, cô ta dựa vào cái gì?
Trình Cẩm có chút nao núng đi theo sau Lý Vân Phỉ. Vì khoảng thời gian này Lý Vân Phỉ không ngừng tra tấn đe dọa mình cho nên nàng rất dễ bị kinh hách, giờ phút này tinh thần vô cùng hoảng hốt, thoạt nhìn như không có một chút sinh lực nào trong người. Vốn Lý Vân Phỉ muốn lấy lý lo Trình Cẩm cùng với Chung Nhàn Huệ sức khỏe không được tốt để cho hai người đó không thể tham gia bữa tiệc mừng thọ của Thái hậu. Nhưng nghĩ lại dù sao Trình Cẩm cũng là con gái của Trình tướng quân, Trình tướng quân dùng bồ câu đưa tin nói lão muốn gặp con gá của mình sau một đoạn thời gian dài, nên mới cho phép Trình Cẩm tham dự.
Trước khi đến đây Lý Vân Phi của hung dữ đe dọa Trình Cẩm, nói rằng nếu như không làm đúng theo mọi sự sắp xếp của nàng, cố ý gây rối hay nói những lời ngu xuẩn thì lần sau sẽ quăng nàng ngủ ở chuồng heo.Thấy bộ dáng khúm núm nghe lời của Trình Cẩm, nàng mới làm nha đầu đem nàng rất cho rằng một phen, mang theo nàng đi ra, trong lòng Lý Vân Phỉ không ngừng đắc ý, cho dù cô có là con gái của Trình tướng quân hay là đệ nhất mỹ nữ phương bắc thì cuối cùng cũng chỉ là con rối ngoan ngoãn phục tùng cho ta mà thôi.
Đợi cho đến khi hoàng thượng ngồi xuống vị trí trên cao của mình, những vị hoàng tử mới bắt đầu an tọa.
Sau khi hành lễ, bữa tiệc mừng thọ chính thức bắt đầu.
Nam nữ phân nhau ra ngồi, nhóm các vị nương nương công chúa cùng với các vị vương phi ngồi cùng một chỗ, Âu Dương Vũ sau khi ngồi vào chỗ của mình xong liền đưa mắt đánh giá xung quanh, sau khi đã đưa An Dương vương phi ra phía sau điện nghỉ ngơi thì cũng cùng mọi người đến đây. Có một vài vị vương phi còn dẫn theo con gái mình đến, còn có một đám người phụ nữ mang khuôn mặt xấu hổ e thẹn vụng trộm quan sát bốn phía, chắc là đang muốn tìm ý trung nhân của đời mình đây.
Đưa mắt đến quan sát hai người phụ nữ mà Âu Dương Vũ vốn nghĩ hai vị này sẽ không đến, Lý Vân Phỉ thoạt nhiên sắc mặt trông không tệ mà vị Trình Cẩm bên cạnh cô ta lại hoàn toàn trái ngược, trông cô ta có vẻ gầy hơn rất nhiều, đôi mắt có vẻ thẩn thờ, khuôn mặt thì ngờ nghệch đến hóa ngốc.Âu Dương Vũ thản nhiên chống lại ánh mắt của Trình Cẩm, cảm giác được đáy mắt nàng chỉ có sự phẫn hận, trong lòng không khỏi cười lạnh, hôm nay không biết các cô còn muốn diễn trò gì đây!
Nhân lúc bữa tiệc bắt đầu, các vị hoàng tử cùng công chúa đương nhiên sẽ bắt đầu mang dâng lễ vật mừng tặng cho thái hậu nương nương. Vị ngũ hoàng tử Dạ Phi khanh là người được cử đi đến học tập toàn diện về các nước láng giềng cuối cũng đã trở về, liền đứng dậy đầu tiên hành lễ nghiêm trang nói với thái hậu: “Phi khanh vốn học hỏi bên ngoài nên đặc biệt rất thích tìm hiểu những món đồ lạ, hôm nay Phi Khanh đặc biệt dâng tặng cho hoàng tổ mẫu món quà này, hy vọng hoàng tổ mẫu sẽ thích.”
Đây là lần đầu tiên Âu Dương Vũ gặp mặt Dạ Phi khanh, khuôn mặt hắn trông không tệ có vài phần tuấn tú, ngữ điệu ôn hòa. Dạ Diêu cũng đã từng nói qua, Ngũ ca là một người đàn ông ôn nhu thấu hiểu lòng người, quả thật, từng lời nói cử chỉ của hắn điều khiến cho người khác cảm nhận được cơn gió nhẹ nhàng của mùa xuân mơn man. Nàng còn nghe nói hắn rất thích giao lưu kết bạn, ở trong phủ hắn có rất nhiều nhân vật có tiếng tăm đều coi hắn là bằng hữu,người đông như trẩy hội.
Thái hậu nghe vậy không khỏi cười rộ lên, đứa cháu trai này nàng cũng rất yêu thương hài lòng, mỗi lần đi sang các nước khác học tập trở về đều mang những món đồ lạ quý hiếm về cho nàng, nàng thực rất thích. Dạ Phi khanh đứng bên trong đại sảnh, vỗ vỗ hai tay, một tên tùy tùng liền mang đến một cái hòm tinh xảo, chiếc hòm kia trông cao hơn nửa thân người, trên mặt gỗ được điêu khắc với nhiều hoa văn cổ trông rất huyền bí kinh phật. Tên tùy tùng đó đặt chiếc hòm cẩn thận trên bàn, sau đó mở ra vật bên trong đều khiến cho mọi người xem xong không khỏi kinh ngạc.
Đó là một pho tượng quan thế âm bằng ngọc bích trong suốt, gương mặt vị quan thế âm bày trông rất hiền lành có nét nhu nhuận sáng bóng, càng kỳ lạ là, từng đường nét trên gương mặt bà như ẩn như hiện rất chân thật, khóe môi trên gương mặt đó trông như mỉm cười phổ độ chúng sinh.
Thái hậu nhìn bức tượng ngọc quan âm này trên mặt không khỏi vui sướng, tất cả mọi người biết thái hậu cực kỳ tin thờ phật, mà món lễ vật này của Dạ Phi khanh quả đúng ý của nàng.
Thái hậu hai tay chắp lại nghiêm trang thờ thờ bái bái trước tượng ngọc kia sau đó ra lệnh cho hạ nhân mang xuống cất giữ cẩn thận, còn phân phó làm thêm một nơi tôn nghiêm để đặt khối ngọc quan thế âm quý đó để mỗi ngày nàng sẽ đến thăm viếng.
Thái hậu mỉm cười nói với Dạ Phi khanh: “Phi Khanh thật sự là có lòng, hoàng tổ mẫu rất thích.”
Dạ Phi Khanh khẽ cười, nói: “Là việc mà Phi khanh vốn phải làm, hoàng tổ mẫu thích là tốt rồi.”
Thái hậu cười gật gật đầu, ý bảo Dạ Phi khanh ngồi xuống, Dạ Phi Khanh sau khi cảm tạ liền cũng chậm rãi ngồi xuống vị trí của mình.
Lễ vật của Dạ Phi Hi quả nhiên là châu báu ngọc bội, nhóm hoàng tử còn lại kia mặc dù lễ vật chuẩn bị vô cùng hoàn mỹ, nhưng cũng không mang lại ấn tượng sâu đậm trong lòng thái hậu. Lễ vật mừng thọ vừa mang lên, thái hậu tỏ vẻ vô cùng thích thú, mà khi nãy nàng cũng không có bày ra bộ dáng vui mừng kinh ngạc quá mức như vậy. Âu Dương Vũ nhìn bộ dáng hài lòng kia của thái hậu, không tin là Dạ Phi khanh có thể bình thản, liền có chút quay đầu thử đánh giá lòng người nhưng thật không ngờ lại bắt gặp phải ánh mắt của Dạ Phi Khanh đang nhìn mình, một ánh mắt tìm tòi lại có mang chút hiếu kỳ, vừa thấy nàng nhìn hắn, hắn lập tức ôn nhuận cười.
Âu Dương Vũ cảm thấy ánh mắt của hắn sáng rực, sáng đến mức khiến cho người ta phải kinh ngạc, so với hình tượng của công tử luôn ôn nhuận tao nhã thì dáng vẻ này hình như có chút không giống nhau liền hoàn hồn cười đáp lại hắn, lập tức quay đầu đi.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên nghe được âm thanh rõ to bên ngoài truyền đến: “Thất hoàng tử của Nam Phong quốc đến!”
P/s: Chậc chậc...Trò ghen sắp bắt đầu rồi, gã si tình vì quá nhung nhớ người nào đó nên đích thân đến rồi...ahahaha...thêm vị Dạ Phi Khanh kia có vẻ như nhắm trúng Vũ Vũ rồi...đào hoa thế em êu...Hậu cung như thế không tốt cho tâm trạng của Dạ ca đâu, mặt hắn lạnh rồi, đừng để lạnh thêm nữa, một năm người ta 4 mùa, còn hắn một năm thì chỉ một mùa thì...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.