Âu Dương Vũ mượn chuyện gây rối của Lý Cung sung sướng nhàn hạ được mấy ngày. Viên Mãn từ hôm đó đến bây giờ vẫn không có ý định mở cửa. Dân chúng trong thành ngày càng oán hận Lý Cung. Nếu như Viên Mãn không tiếp tục kinh doanh vậy thì toàn bộ dân chúng Tây Lăng quốc biết phải tìm thứ hương vị đặc biệt đó ở đâu. Âu Dương Vũ trong bụng thầm nghĩ, xem thử gậy ai đập lưng ai?
Vương Nhược Hi sau khi nghe được tin chân của Âu Dương Vũ bị thương liền tìm đến tận cửa phủ hỏi thăm tình hình, tận mắt thấy Âu Dương Vũ không còn vấn đề gì trở ngại nữa trong lòng mới yên tâm được phần nào, lại tỉ mỉ kể lại những công việc dạo này ở tiệm bánh một cách vui sướng: “Người làm trong tiệm hầu như đã học thành thạo phương pháp làm bánh của muội, bây giờ đã có thể tạo ra được hương vị rất giống hương vị mà muội làm.”
Âu Dương Vũ nghe Vương Nhược Hi nói xong, khóe môi mỉm cười nói: “Vậy thì tốt rồi, sau này cứ giao hết mọi công việc chế biến này cho mấy người học nghề đó đi. Chúng ta chỉ cần nói với bọn họ phương pháp công thức chế biến là được rồi. À phải rồi, muội thấy Thúy Oanh là một cô gái rất có năng lực, về sau để nàng đảm nhiệm chức quản lý trong tiệm đi, mọi chuyện trong cửa tiệm cứ giao cho nàng giải quyết.”
Từ hôm Lý Cung nháo loạn trước tiệm bánh, cách xử lý tình huống hôm đó của Thúy Oanh rất khôn ngoan, lại thông minh cẩn trọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sung-phi-cua-ta-vuong/1634384/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.