Âm thanh thản nhiên không nhanh không chậm vang lên từ miệng Âu Dương Vũ khiến cho những người xung quanh nghe xong trong lòng đều lo sợ không thôi. Là ai lại có thể ác độc như vậy, đối với một đứa con nít còn chưa trưởng thành lại có thể ra tay hạ độc!
Mộ Dung Vân Thù sắc mặt lập tức tái nhợt, cả người run rẫy chân đứng không vững dường như muốn ngã xuống, trong miệng thì thào: “Làm sao có thể?”
Vương Nhược Hi sau khi sửng sốt một hồi liền vội vàng cầm lấy cánh tay Âu Dương Vũ, trong mắt lộ vẻ lo lắng: “Vậy Tướng nhi của ta vẫn còn có thể cứu sống được chứ?”
Âu Dương Vũ nhìn Vương Nhược Hi, ôn nhu an ủi nói: “Tỷ yên tâm đi, độc dược này rất may chỉ khống chế một vài chức năng đề kháng của cơ thể, vẫn còn chưa nguy hiểm đến tính mạng. Có điều dù sao Tướng nhi cũng chỉ là một đứa bé, cơ thể lại suy nhược yếu ớt, cho nên không thể dùng thuốc có dược tính mạnh được, chỉ có thể từ từ trị liệu, bệnh có thể hoàn toàn chữa khỏi nếu như cần chút thời gian.”
Vương Nhược Hi nghe vậy liền thở phào nhẹ nhàng, Âu Dương Vũ nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Mộ Dung Tướng liền nhẹ vươn tay sờ trán hắn, vừa sờ vào thì cảm thấy tay mình bỏng rát lạ thường, hai hàng lông mày gắt gao nhăn lại, nói: “Tướng nhi bây giờ sốt rất cả, cả người đều nóng hừng hực, phải nhanh dùng thuốc hạ sốt mới được.”
Nhiệt độ cơ thể bất thường nóng lên là một chuyện không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sung-phi-cua-ta-vuong/1634377/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.