Bỗng nhiên, nàng nghe được âm thanh như vật nặng gì đó rơi xuống đất sau đó là tiếng la thất thanh đầy lo lắng của Vân Thương
Âu Dương Vũ đột ngột dừng bước, nghĩ ngợi nhưng vẫn nhất quyết không ngoảnh đầu nhìn lại.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, nàng không khỏi nhíu mày khó hiểu, dằn lòng quay đầu lại xem tình hình thì chỉ thấy trước mắt nàng cả người Dạ Trọng Hoa trở nên chật vật không chịu đựng nổi ngã nhào xuống đất.
Trước ngực hắn thấm ướt một lớp máu đỏ tươi qua hắc bào trông kinh người. Rõ ràng cơ thể cao ngất cường tráng thế kia giờ phút này dường như suy nhược, yếu ớt không chịu nổi, giống như thủy tinh mỏng manh dễ vỡ. Khóe miệng hắn còn đọng lại một vệt máu dài, hắn miễn cưỡng gắng gượng cử động, một đôi mắt đẹp như hàn băng, tuy tái nhợt suy yếu nhưng lại tà mị thâm thúy nhìn chằm chằm về hướng Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ trong lòng kinh ngạc, hắn rõ ràng là đang nhìn mình nhưng tại sao tiêu cự trong mắt hắn lại không hoàn toàn đặt lên người mình.
Tim Âu Dương Vũ đập nhanh không ngừng. Dạ Trọng Hoa, chàng ấy bị làm sao vậy... sao đột nhiên lại trở nên suy nhược thế kia?
Âu Dương Vũ không rõ, một chưởng của mình rõ ràng không đủ lực để khiến Dạ Trọng Hoa phải đến mức hộc máu?
Bỗng nhiên, trên mặt Dạ Trọng Hoa thoáng vài giọt mồ hôi lạnh đầm đìa, sắc mặt trở nên tái nhợt.
“Không hay rồi! Bệnh cũ của Dạ Nhị lại tái phát!” Vân Thương nhìn bộ dáng chật vật đau đớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sung-phi-cua-ta-vuong/1634354/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.