Thượng Quan Ninh Vận rất nhanh đã có được một thân phận giả vô cùng hoàn mỹ —— con gái của An Quốc Trung của Cẩm thành huyện, Thừa An Quốc Trung - Tâm Nhiên, cô con gái nhỏ của hắn khi mười tuổi đã mắc phải căn một căn bệnh nặng, sau đó đùi phải bị tàn tật, đi lại đều không tiện. Vì thế vẫn lấy dưỡng bệnh trốn ở trong nhà không dám đi ra ngoài. Cũng không phải là chuyện hay ho, vinh quang gì cho nên việc này ngoài hai vợ chồng An Quốc thì cũng không có mấy ai biết được chuyện này, vừa hay là vị An Tâm Nhiên này thoạt nhìn cũng có vài phần giống với Thượng Quan Ninh Vận. Thượng Quan Ninh Vận sau khi biết được mình đã tìm được cho bản thân một thân phận mới, trong lòng không khỏi vui mừng. Chỉ qua mấy ngày không gặp, Thượng Quan Ninh Vận suy sụp, ảm đạm lúc trước dường như đã biến mất, không biết là nhờ bộ mỹ phẩm mà dạo trước Âu Dương Vũ đưa cho nàng hay là trong lòng của nàng cuối cùng đã bình thản, ổn định lại. Lúc này nhan sắc của nàng đã tươi trẻ thêm mấy phần, mặt mặt sáng bóng trắng không tì vết, mái tóc đen dài bóng mượt như tơ, mặt mày sắc xảo, giống như đóa hoa hướng dương tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Âu Dương Vũ đánh giá nàng sau một lúc lâu nói: “Tuy xuất thân không được cao quý, nhưng so với các vị tú nữ gia thế tôn vinh đi tuyển kia thì thân phận của ngươi vẫn nằm trong vùng an toàn, không nên quá mức phô trương, nếu không sẽ gặp họa. Bằng vào dung mạo tài năng của ngươi,muốn trúng tuyển là chuyện không khó.” “Tham kiến hoàng hậu!” Nhóm tú nữ nhìn thấy hoàng hậu, lập tức cúi đầu hành lễ. Hoàng hậu nhìn một đám nữ tử phía dưới kia nhiều không tả nổi,gương mặt đều trẻ trung xinh đẹp, tràn đầy tuổi thanh xuân, trong lòng dâng lên một nỗi niềm ghen ghét. Tầm mắt của nàng lơ đãng nhìn vào khuôn mặt của một trong số những vị tú nữ ở đây, người này không ai khác chính là Thượng Quan Ninh Vận. Chỉ thấy mái tóc đen dày bóng mượt nhẹ nhàng tung bay trong gió Mắt đẹp trong như sắc nước mùa thu, lông mày thanh tú xinh xắn như dáng núi mùa xuân; một vẻ đẹp đằm thắm, xanh thẳm, làn váy xanh nhạt xiêm y thướt tha, làn da trắng tựa như tuyết, thuần khiết mà tươi đẹp, thoạt nhìn qua trông rất sạch sẽ thanh nhã, nàng quý phái đứng thẳng người, mang theo một loại cảm giác cực kì thần bí. Đặc biệt chính là đôi mắt to tròn đen láy kia, chỉ cần người khác liếc nhìn qua thôi cũng lập tức bị hấp dẫn sự quyến rũ ẩn giấu bên trong đôi mắt đó. Hoàng hậu chỉ cảm thấy sau khi nhìn nàng, trong lòng chợt nổ lên ý ghen tỵ càng lúc càng lớn, giống như con rắn độc đang ngày một gặm nhắm lấy nàng. Nàng ngoắc tay gọi Lưu ma ma – người hướng dẫn nhóm tú nữ này đến hỏi: “Vị nữ tử kia là ai?” Lưu ma ma nhìn theo tầm mắt của hoàng hậu lên tiếng đáp: “Đó là nữ nhi của Cẩm thành huyện, Huyện Thừa An Quốc - An Tâm Nhiên.” Hoàng hậu khóe môi buộc lấy một chút đùa cợt: “Xuất thân từ một gia đình hèn kém, thế nhưng lại có thể nuôi dưỡng thành một tài nữ xuất sắc vậy sao?.” Lưu ma ma sắc mặt sung sướng nói: “Thưa nương nương, đúng là vậy ạ, An tiểu thư từ dung mạo cho đến tài năng đều đứng đầu, đặc biệt là đôi bàn tay mềm mại chơi đàn tỳ bà hay đến xuất thần...””Vả miệng!” Âm thanh cố nén cơn tức giận của Hoàng hậu nhẹ nhàng vang lên, cũng không phập phồng, chỉ là lạnh lùng nhìn phía trước, hờn giận nói, “Bản cung có hỏi ngươi trả lời sao?” Lưu ma ma liên tục dập đầu nhận sai, rất nhanh cũng bị người khác lôi cổ xuống. Hoàng hậu trong mắt mang theo một tia lạnh: “Đem An Tâm Nhiên đến gặp bản cung.” Thượng Quan Ninh Vận rất nhanh đã được người của hoàng hậu đưa đi, Thượng Quan Ninh Vận chỉ cảm thấy trong lòng có chút kinh sợ, hoảng loạn, hai tay bất an nắm chặt lại. Hoàng hậu, nữ nhi của Lý gia, Lý Hiển Diệu dám hại chết cả nhà nàng,cho nên tất cả người nhà Lý gia đều là kẻ thù của nàng. Hoàng hậu nhìn thấy Thượng Quan Ninh Vận tiến vào, lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu lên.” Thượng Quan Ninh Vận ngẩng đầu, hoàng hậu cảm thấy trong đôi mắt bình thản của vị nữ tử này giống như ánh trăng thanh sáng tỏ nhưng lại có nét u tĩnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng có thể cảm nhận được sự oán giận trong đôi mắt của vị tú nữ này phát ra vô cùng mãnh liệt. “Ngươi lại gần đây.” Hoàng hậu ra lệnh, Thượng Quan Ninh Vận không thể không nghe theo liền đi đến trước mặt nàng, nghe hoàng hậu nói, “Rót trà cho ta.” Thượng Quan Ninh Vận không dám làm trái ý của hoàng hậu, động tác tao nhã giúp hoàng hậu rót một ly trà, nhưng nào ngờ! Ngay lúc Nàng đưa ly trà cho hoàng hậu, hoàng hậu chưa kịp cầm lấy thì nước trà nóng bỏng tất cả đều đổ ra hết lên váy hoàng hậu. “Làm càn!” Hoàng hậu nổi giận đùng đùng, lập tức cho Thượng Quan Ninh Vận một cái bạt tai, bên khóe môi nàng nhanh chóng bị nhiễm bởi một vết máu đỏ tươi kéo dài, Thượng Quan Ninh Vận đau đến nhíu mày, vội vàng quỳ xuống mặt đất, “Xin hoàng hậu nương nương tha mạng!” “Người đâu, đem người này lôi xuống cho ta!” Hoàng hậu trên mặt hiện lên một tia dữ tợn. Âu Dương Vũ lồng ngực phập phồng tức giận, tay vô thức nắm chặt lại thành quyền, cố gắng không bộc lộ cảm xúc lo lắng trên mặt lúc này của mình, hoàng thượng còn chưa đến, vậy mà bà hoàng hậu này dám ngang nhiên ra oai đuổi cổ Thượng Quan Ninh Vận ra ngoài? Khi Thượng Quan Ninh Vận rời đi, ánh mắt vô thức nhìn về phía Âu Dương Vũ liếc mắt một cái, Âu Dương Vũ gửi cho nàng một ánh mắt trấn an, kế hoạch sẽ có chút thay đổi. Sau đó có nhiều tiếng cười thầm ở phía sau phát ra, ngoài Âu Dương Vũ ra thì cũng không có ai để ý tới. Đôi tai linh thính của Âu Dương Vũ thậm chí còn nghe được phía dưới kia có vài vị tú nữ âm thầm sung sướng khi thấy người khác gặp họa. “An Tâm Nhiên lại dám ỷ vào nhan sắc mỹ mạo của mình không coi hoàng hậu ra gì, đáng đời!” “Thiếu một đối thủ, càng có lợi cho chúng ta!” Bỗng một tiếng “Hoàng thượng giá lâm” vang lên, mọi người tất cả đều vội vàng đứng dậy chào đón. Một thân y bào vàng chói minh hoàng chậm rãi đi đến. Hắn ngồi ở ghế trên cao, quay đầu nhìn mọi người vung tay áo, không chút để ý nói: “Đều đứng lên đi.” Cứ ba năm sẽ có một lần tuyển tú nữ, hàng ngàn vị nữ tử khắp kinh thành được tham gia sau đó ma ma phụ trách sẽ tuyển ra những vị nữ tử hoàn hảo nhất, thích hợp nhất để lấp đầy hậu cung, sinh con nối dõi. Nay bậc đế quân hắn dường như không thiết màn đến sắc đẹp, chỉ quan tâm bảo dưỡng bản thân. Đôi mắt hắn khẽ nhíu lại, lạnh lùng nhìn lướt qua, cũng không có hứng thú, hắn hỏi Tào công công đứng bên cạnh một câu: “Chỉ vậy thôi sao?”Thực ra là có một vị nữ tử xuất chúng tên là An Tâm Nhiên, chẳng qua vừa rồi đã làm sai chuyện, bị hoàng hậu đuổi đi. Hắn đang chuẩn bị tìm một lý do để thoái thác thì đã thấy hoàng hậu lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, Tào công công lập tức thức thời ngậm miệng. Lúc này, hoàng hậu đưa mắt ôn nhu nhìn hoàng thượng, trên mặt lộ ra ý cười dịu dàng, nàng chỉ vào một trong những vị tú nữ kia nói:“Hoàng thượng, người xem vị nữ tử kia nhìn cũng không tệ, dung mạo mỹ lệ, đoan trang hiền thục.” Hoàng thượng theo hướng chỉ tay của hoàng hậu nhìn qua,quả thật đúng như những gì hoàng hậu nói, chỉ có điều quá cứng nhắc giả tạo: “Vậy sao? Nàng tên gì?” Tào công công mở miệng nói: “Là nữ nhi của Chung thượng thư, Chung Nhàn Huệ.” Ngoài ra, phu nhân của Chung thượng thư chính là biểu muội của hoàng hậu, hoàng hậu rất thích quan hệ với họ hàng bên nhà chồng, nhưng hắn thì không thích! Hoàng thượng lắc đầu cười lạnh cũng không mấy hứng thú phất phất tay, chỉ tay lơ đãng vào vị nữ tử đứng phía sau Chung Nhàn Huệ nói: “Chọn nàng đi.” Hoàng thượng chỉ tay vào vị nữ tử trên mặt thì phấn son một lớp đậm dày, diện mạo cũng được coi như là thanh tú, nhưng cũng không được xem là cực phẩm, một thân y phục bình thường không nổi bật, gia cảnh thì lại bấp bênh, không khá giả. Hoàng hậu bị hành động của hoàng thượng làm mất mặt mũi, nhưng vẫn chưa có ý định từ bỏ nói: “Theo nô tỳ thấy, Chung Nhàn Huệ là một vị tài nữ hiếm gặp trên thế gian, không bằng hoàng thượng hãy ban cho Phi Bạch đi, trong phủ của đứa nhỏ Phi Bạch này vẫn còn quá thiếu người.” Âu Dương Vũ từ sau khi chứng kiến hoàng hậu đuổi Thượng Quan Ninh Vận vẫn theo dõi từng nhất cử nhất động của bà ta. Nàng nhìn khẩu hình miệng của hoàng hậu, trong đầu Tiểu Kỳ Lân đem những lời nói của bà ta thuật lại, Âu Dương Vũ cười lạnh nói: “Bà ta thật đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm, cả ngày chỉ nghĩ đến việc nạp thê thiếp cho các vương phủ. Xem ra, ta không thể nhân nhượng không gây thêm cho bà ta một ít phiền toái rồi, bằng bất cứ giá nào ta cũng sẽ khiến cho Thượng Quan Ninh Vận trở thành phi tử của hoàng thượng.” Tình cảm của Hoàng thượng và hoàng hậu thực ra cũng không được xem là hòa thuận yêu thương nhau, hắn là một vị quân vương kiên định có chủ kiến, không bao giờ để chuyện tình cảm cá nhân, gia đình là ảnh hưởng đến quyết định của hắn. Lúc nãy, hoàng hậu đã can thiệp vào quyền lựa chọn tú nữ của hắn, bây giờ lại còn dài tay tham gia vào việc nạp thiếp cho các nhi tử hắn, sắc mặt hắn đã lạnh giờ lại thêm lạnh lùng, thản nhiên nói: “Nghe nói Vân Phỉ bị bệnh chó dại không bao giờ bước chân ra khỏi cửa?Bây giờ Phi Hi cũng chưa có nữ nhân nào bên cạnh chăm sóc,chiếu cố, không bằng đem Chung Nhàn Huệ ban cho Phi Hi đi.” Hoàng thượng nói tới đây, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tào công công, Tào công công cười khẽ nhìn hoàng hậu cao giọng nói: “Chung Nhàn Huệ của Thượng thư gia đoan trang hiền thục, ban cho tứ hoàng tử làm sườn phi.” Âu Dương Vũ trong lòng nhịn không được mừng thầm muốn đứng dậy vỗ tay tán thưởng quyết định của vị hoàng thượng này. Lễ mừng đại thọ của hoàng thượng cũng sắp đến, xem ra nàng phải bỏ chút sức lực để chuẩn bị cho vị phụ hoàng anh minh này một món quà vô cùng thú vị, độc lạ thôi. Hoàng hậu đương nhiên đã không đạt được mục đích thì cũng không dễ dàng bỏ qua, còn định muốn mở miệng nói cái gì, thì cảm thấy có một cơ gió mạnh thổi úp vào nàng khiến nàng sợ tới mức phải ôm lấy đầu mình.Hoàng thượng thấy nguyên cả một buổi chiều hắn phải ngồi chỉ nhìn rồi nói vài câu, trên mặt mang theo một tia mệt mỏi: “Được rồi, trẫm mệt mỏi.” Âu Dương Vũ rất nhanh liền đi rời khỏi sảnh tuyển tú, Thượng Quan Ninh Vận bị hoàng hậu nhốt tại mặt sau nơi sài phòng của lãnh cung, ổ khóa nơi sài phòng được thiết kế rất lạ, cho dù có dùng thứ gì cũng không thể phá được khóa cửa. Âu Dương Vũ cũng chưa từng thấy kiểu ổ khóa này bao giờ, liền từ trong tùy thân không gian lấy ra chìa khóa vạn năng, mở cửa sài phòng ra đã thấy Thượng Quan Ninh Vận ôm đầu gối ngồi khóc ở một góc chân tường, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, khuôn mặt của nàng vốn được trang điểm nhẹ nhàng không có tô nhiều son phấn, nên càng nhìn càng thấy sắc mặt nàng tái nhợt. Thượng Quan Ninh Vận nhìn thấy Âu Dương Vũ, thanh âm khàn khàn nói: “Vũ nhi, có phải Ninh Vận đã làm sai chuyện gì rồi không? Tuyển tú có phải đã kết thúc rồi hay không?” Âu Dương Vũ đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, khuôn mặt của nàng bởi vì khóc nhiều nên đã sưng lên. Nàng vội vàng lấy từ trong không gian một chiếc lọ nhỏ, sau đó lấy thêm vài miếng băng cá nhân, sau đó giúp nàng bôi thuốc mỡ lên vết thương nhỏ kia: “Thuốc này có cao chữa trị miệng vết thương rất hiệu quả, sẽ không lâu mặt của ngươi sẽ hồi phục nhanh chóng.” Âu Dương Vũ làm xong hết thảy liền lấy khăn tay lau đi những giọt nước mắt lưng chừng trên mặt nàng: “Ngươi ẩn nhẫn nhiều năm, chịu đựng gian khổ, sống đến tận bây giờ để tìm cách báo thù cho gia đình, thế nhưng đứng trước mặt kẻ thù của mình sao lại không biết che giấu sự thù hận trong mắt mình, nhẫn nhịn một chút?” “Nhẫn nhịn sao, Vũ nhi có biết Ninh Vận ta vẫn cố cầm cự sống sót đến bây giờ cũng chỉ hai chữ báo thù vẫn còn treo trên đầu chưa dứt, hôm nay lại có dịp tận mắt thấy, trong lòng không thể khống chế được. Hy vọng trước mắt thế nhưng bây giờ chỉ vì chút sai sót của ta mà lại tan biến như bọt biển, ta không cam lòng, ta thật sự không cam lòng!” Thượng Quan Ninh Vận trên mặt đau đớn có chút phẫn hận, nàng bắt lấy tay Âu Dương Vũ nói đúng hơn là siết tay nàng. Vì Thượng Quan Ninh Vận có một khuôn mặt tinh xảo với vẻ điềm đạm đáng yêu. Nên lúc trước Âu Dương Vũ cảm thấy chỉ cần dựa vào chút thực lực của Thượng Quan Ninh Vận nhất định sẽ trúng tuyển, có điều lại bị hoàng hậu nương nương đi trước một bước ném Ninh Vận ra khỏi cuộc thi tuyển, Ninh Vận sẽ không còn cơ hội để có thể gặp mặt hoàng thượng. Âu Dương Vũ lạnh lùng cười: “Nếu hoàng hậu đã khiến ngươi mất đi cơ hội tham gia tuyển tú, vậy chi bằng chúng ta đi đường tắt vậy.” Thượng Quan Ninh Vận trong mắt nhất thời tràn ngập hy vọng: “Có thể chứ?” Âu Dương Vũ lấy từ trong không gian một cây sáo ngọc đưa cho nàng: “Biết thổi chứ?” Thượng Quan Ninh Vận từ nhỏ đã tinh thông âm luật, đương nhiên luận về nhạc khí đối với nàng không có khó khăn gì, nàng gật gật đầu. “Ta sẽ tìm cách dụ hoàng thượng đến đây sau đó có thành công hay không đều phải dựa vào chính ngươi.” Âu Dương Vũ biết nơi này không nên ở lâu, rất nhanh liền rời đi. Khi Âu Dương Vũ ở đây tìm Thượng Quan Ninh Vận thì lúc nãy có nháy mắt với Dạ Trọng Hoa. Dạ Trọng Hoa đương nhiên biết rõ nàng muốn làm cái gì, mắt phượng nửa mở, tà mị cười, nhẹ mở khẩu hình miệng, rõ ràng chính là hai chữ “Hỗ trợ”, Âu Dương Vũ trong lòng căm giận, hắn đúng là vẫn chưa có từ bỏ ý định muốn chiếm tiện nghi của nàng.Âu Dương Vũ rời đi không lâu sau, Dạ Trọng Hoa liền dẫn hoàng thượng đến, hắn khẽ cúi đầu nói: “Nhi thần cảm tạ phụ hoàng!” “Cảm tạ chuyện gì?” “Nhi thần nhìn khẩu hình miệng của hoàng hậu, biết mọi chuyện nàng nói với người. Có điều trong lòng nhi thần chỉ có một người là Vũ nhi cho nên cảm tạ phụ hoàng đã thành toàn.” Hoàng thượng cười vang lên, con trai tài giỏi của hắn từ lúc nhỏ đến nay vẫn luôn đạm mạc, rất ít khi bày tỏ điều gì với hắn hay cảm tạ hắn, lần này hắn lại có thể vì chuyện này mà cảm tạ mình, thật sự là có chút thú vị! Giờ phút này, đột nhiên có tiếng sáo từ đâu đó vang lên, âm thanh du dương khúc chiết lại uyển chuyển, nhưng đôi lúc lại réo rắt thương tâm. Hoàng thượng nói: “Phi Bạch, ngươi có nghe được tiếng sáo không?” Dạ Trọng Hoa bày ra bộ mặt sửng sốt: “Nhi thần không nghe rõ.” “Trẫm có thể nghe được khúc âm thanh cực nhỏ uyển chuyển của sáo.” Hoàng thượng hai mắt khép hờ, tựa hồ cảm thấy hứng thú. Dạ Trọng Hoa trong lòng có chút không yên, sốt ruột, tiếng sáo đột nhiên ngừng lại, hoàng thượng mở mắt ra, liền nhìn thấy Dạ Trọng Hoa quay mặt nhìn về nơi khác, hắn không khỏi cười nói, “Con trai à nếu nhớ nhung Vũ nhi đến vậy thì đi đi.” “Tạ phụ hoàng.” Dạ Trọng Hoa vội vàng rời đi, để lại một mình hoàng thượng đứng yên đó. Tiếng sáo kia vừa dứt thì lại vang lên, hoàng thượng cảm thấy tiếng sáo này như nói lên nỗi lòng của người thổi, liền không tự chủ được đi theo hướng mà tiếng sáo phát ra. Khi đứng trước cửa sài phòng, tiếng sáo kia liền dừng lại. Hoàng thượng nhìn trên cửa sài phòng , áp tai lên cửa cảm thấy vô cùng tò mò. Chợt hắn nghe rõ bên trong truyền ra tiếng của một nữ nhân đang khóc, tiếng khóc kiều kiều, làm người ta không khỏi cảm thấy đau lòng. Hoàng thượng tay nắm chặt lại, đập cửa phòng, tiếng khóc ngay lập tức im bặt. Hoàng thượng nói: “Ngươi là ai?” Thượng Quan Ninh Vận nghe được âm thanh trầm thấp mạnh mẽ, trong lòng thầm mừng, liền bật ra âm thanh mềm mại quyến rũ: “Tiểu nữ là tú nữ An Tâm Nhiên, không biết các hạ là người nào?” Hoàng thượng chỉ cảm thấy mềm lòng khi nghe được âm thanh yêu kiều ở bên trong phát ra, nghe được nàng bảo rằng là mình là tú nữ đang tham gia tuyển chọn lại vô cùng kinh ngạc. Hắn cũng không trả lời câu hỏi của nàng liền lên tiếng hỏi lại: “Nếu là tú nữ, vì sao lại ở chỗ này?” “Hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân tiểu nữ, sáng sớm tâm tình không ổn định đã động chạm đến hoàng hậu nương nương, tiểu nữ cam nguyện bị phạt.” Thượng Quan Ninh Vận nói chuyện không nhanh không chậm, âm thanh nhẹ nhàng đều đều phát ra nghe mềm mại êm tai khiến cho lòng người không khỏi dâng lên lòng thương tiếc. Tâm của hắn vốn từ trước đến giờ không có chỗ cho hoàng hậu, giờ lại biết được tin hoàng hậu dám ỷ vào quyền uy bắt giam tú nữ vốn sẽ gặp mặt hắn ở chỗ lãnh cung này, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, cảm thấy có chút cảm tình với vị nữ tử bên trong. “Tiếng sáo của ngươi nghe rất êm tai.” “Thực ra mẫu thân của tiểu nữ mới là người tinh thông âm luật, tiểu nữ chỉ là kế thừa một phần nhỏ tài năng thôi. Tiểu nữ bất tài, đã làm bẩn tai các hạ rồi.” Thượng Quan Ninh Vận nói tới đây, liền nhớ tới mẫu thân của mình bị Lý gia hại chết, từ từ thở dài một hơi. Tiếng thở dài uyển chuyển trầm thấp, hoàng thượng chỉ cảm thấy trong lòng có chút thương cảm cho vị nữ tử này. Tiếng sáo vang lên, tiếng nức nở dường như xâm chiếm trái tim của hắn, hắn chỉ cảm thấy vị nữ tử bên trong là người rất bình tĩnh, cho dù có ở trong bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào đi chăng nữa thì vẫn có thể bình thản ngồi ở đó, thổi một khúc sáo giống nhau gió mưa bay tán loạn. Hắn lẳng lặng đứng đó, đúng lúc đó thị vệ đi qua, liền ra lệnh cho người đến mở khóa. Thượng Quan Ninh Vận đang tiếp tục thổi sao thì đột nhiên thấy phía trước cánh cửa bị người mở ra. Sau đó nhìn thấy một thân y bào vàng chói in hình long phượng rực rỡ đứng trước mặt mình, người này thân hình cao lớn, có thể nói lúc trẻ hẳn là cũng là một mỹ nam tuấn tú, khí chất trên người hắn toát ra khiến cho người khác mang một cảm giác thuần phục khiếp sợ. Thượng Quan Ninh Vận sửng sốt, trong khoảng khắc đó quên mất cả thổi sáo, nàng chậm rãi buông cây sáo ngọc trong tay, sắc mặt lạnh nhạt lên tiếng: “Thần nữ tham kiến hoàng thượng!” “Nàng là An Tâm Nhiên?” Hoàng thượng không tự chủ được vươn nay nâng nàng dậy, nữ tử trước mặt cằm đầy, môi hồng răng trắng, hàng lông mi lá liễu dài cùng với cặp mắt phượng tuyệt đẹp tỏa ra vẻ liễm diễm trong trẻo nhưng lạnh lùng. Dung mạo của nàng vô cùng thanh lệ, giống như tiên nữ hạ phàm, hoàng thượng nhìn nhan sắc của nàng, trong mắt không khỏi hiện lên một chút si mê, hắn theo bản năng cầm tay nàng, đưa nàng ra khỏi sài phòng. Làn gió nhẹ khẽ thổi qua, phất phơ tà váy xanh nhạt của nàng, cong lên một đường xinh đẹp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]