Ngày hôm sau, Âu Dương Vũ nhớ tới Dạ Tiểu Đàn vẫn đang dưỡng thương trong cung liền nhân lúc rảnh rỗi đến thăm nàng.
Dạ Tiểu Đàn lúc này cũng đã ăn được chút đồ ăn lỏng dễ nuốt, lúc này sắc mặt nhìn so với hôm trước đã hồng hào lên hẳn, chắc dọa gần đây nghỉ ngơi rất tốt. Dạ Tiểu Đàn vừa thấy Âu Dương Vũ đến, liền ôn nhu nở nụ cười nhợt nhạt: “Nhị tẩu, muội không ngờ hôm nay tỷ lại đến đây thăm muội nha.”
“Muội với ta cùng tuổi với nhau, cứ gọi Vũ nhi là được rồi.” Âu Dương Vũ thấy Dạ Tiểu Đàn cúi đầu đồng ý, nhân tiện nói: “Lại đây, nằm xuống để ta xem bệnh nào.”
Dạ Tiểu Đàn nghe lời nằm xuống, Âu Dương Vũ cẩn thận xem xét miệng vết thương ngày trước, đã dần dần khôi phục lên nhiều, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ vết sẹo màu hồng nhạt ghê sợ ở bên dưới bụng, nữ nhân chú trọng nhất chính là vẻ bên ngoài, mà Tiểu Đàn lại có một vết sẹo dài ngoằn.
Âu Dương Vũ từ trong lòng lấy ra một chiếc bình nhỏ đưa cho Dạ Tiểu Đàn, nói: “Cái gì cũng có giá của nó, vì muốn khỏi bệnh mà phải mang theo vết sẹo xấu xí này bên người. Có điều không phải là không có cách loại bỏ vết sẹo này, chiếc bình thuốc mỡ này cứ mỗi đêm trước khi ngủ hãy bôi lên một chút, cứ bôi đều đặn như vậy chưa đến một tháng vết sẹo sẽ nhạt dần rồi từ từ biến mất.”
[ Cho bà này đi quảng cáo sản phẩm ngành dược là y bài luôn...]
Dạ Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sung-phi-cua-ta-vuong/1634329/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.