Chương trước
Chương sau
Âu Dương Vũ có chút nhếch mày, buông chiếc đũa, lau miệng, hoàng hậu nương nương quả nhiên đâu chịu buông tha cho mình, nàng thản nhiên nói: “Không biết Hoàng hậu nương nương tìm Bổn vương phi có chuyện gì?”
“Nô tỳ không biết.” Nha đầu kia không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “Hoàng hậu nương nương chỉ nói nô tỳ mời vương phi mau đó có chút chuyện.”
Âu Dương Vũ đứng dậy, trấn an ánh mắt lo lắng của Hiền phi nương nương, bình tĩnh cười hành lễ với nàng: “Mẫu thân, Vũ nhi đi một chút sẽ trở lại.”
“Đi sớm về sớm.”
Âu Dương Vũ bị nha đầu đó dẫn vào trong tâm cung của hoàng cung, nhìn thấy hoàng hậu ngồi ở phía trên cao đường, mặc hoàng hậu phục sức, đầu đội mũ phượng, trên người áo khoác ngoài dài chà xát xuống đất hoa văn hình chim phượng hoàng dang cánh đỏ rực tung bay trên nền màu vàng cam hoa lệ không thể chịu đựng được.Trang sức của nàng vô cùng tinh xảo quý báu, dung nhan bởi vì được chăm sóc tốt nên nhìn tuổi tác của nàng vẫn không phai nhòa theo năm tháng, chỉ có điều khuôn mặt xinh đẹp ấy lại tỏ vẻ tức giận nồng đậm, ánh mắt lạnh như băng, mang theo ý hận thù không hề che dấu.
Âu Dương Vũ nhìn thấy nàng liền cúi người hành lễ: “Hoàng hậu nương nương kim an.”
“Kim an?!” Hoàng hậu nương nương kéo dài âm thanh, lạnh lùng cười một tiếng, sau đó “rầm” một tiếng, chiếc chén ngọc trong tay được đặt mạnh lên bàn “Có Ninh vương phi ở đây, ta kim an nổi sao.”
“Vũ nhi không biết đã đắc tội hoàng hậu nương nương khi nào?” Âu Dương Vũ cúi đầu, thần sắc không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Hoàng hậu nhìn Âu Dương Vũ bình tĩnh đứng ở đó, trên mặt không có lấy một tia sợ hãi, thấy thế mắt đẹp của nàng chợt rét lạnh: “Từ khi ngươi tới Tây Lăng đến nay, bao nhiêu rắc rối phiền phức đều không ngừng xảy ra! Nay Vân Phỉ bị bắt nhốt giam trong phòng, không được nhìn thấy mặt trời đều là phúc của ngươi ban tặng!”
Âu Dương Vũ nghi hoặc nhìn hoàng hậu, vẻ mặt vô tội ngây thơ hỏi: “Vũ nhi không hiểu, Phỉ muội muội bị nhốt giam không phải là bị bệnh chó dại cắn sao?”
Hoàng hậu tức giận đập mạnh lên bàn, mụ phường trên đầu không ngừng lắc lư: “Cũng không phải là lỗi tại ngươi hết sao!”
“Phỉ muội vì bị chó điên cắn mới ra nông nỗi như vậy hơn nữa, con chó đó là do chính tay Phỉ muội nuôi nấng, bị nhốt thì có liên quan gì đến Vũ nhi? Con chó săn kia hung hăng như vậy, Vũ nhi cũng thiếu chút nữa bị nó dọa chết đi rồi.” Âu Dương Vũ làm bộ tỏ vẻ sợ hãi nhớ lại chuyện cũ, vội vàng vỗ ngực như đang tự trấn an mình: “Vũ nhi không biết hoàng hậu nương nương nghe ai đó xúi đồn bậy bạ, nhưng nếu như hoàng hậu cứ khăng khăng việc này là do Vũ Nhi làm thì người có thể hỏi mọi người xung quanh hôm đó làm chứng. Hôm đó có nhiều người đứng quan sát chứng kiến chuyện này nên có thể đứng ra giúp Vũ Nhi giải oan ức a.”
Hoàng hậu tức giận đến mặt mũi trắng bệch, quả thật con chó kia là do một tay Phỉ Nhi nuôi dưỡng, nghe nói con chó kia thực ra là nhằm vào Âu Dương Vũ mà cắn, cuối cùng thế nhưng con chó đó lại phản bội quay lại cắn Vân Phỉ: “Nhất định là ngươi đã sử dụng yêu thuật! Ngươi nếu thành thực khai báo, bản cung sẽ khoan hồng mà tha thứ cho ngươi.”Âu Dương Vũ trong lòng cười lạnh, buồn cười! Bảo nàng nhận tội. Nàng đâu có ngốc như vậy!
Âu Dương Vũ lại bày ra vẻ mặt ủy khuất, cơ hồ như muốn khóc lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương,oan uổng cho Vũ nhi a, Vũ nhi thân là nữ nhi của phủ thừa tướng đến từ đông tấn, con người từ trước đến nay trong sáng, làm sao có thể biết đến cái loại yêu thuật gì gì đó a? Hoàng hậu nương nương hãy xem xét!”
Hoàng hậu nhìn trước mặt Âu Dương Vũ, trừ bỏ dung nhan tinh xảo, quả thật cũng không có khác khác người địa phương, chuyện này Âu Dương Vũ kỳ thật cũng không có gì sai, nàng cũng không tin Âu Dương Vũ hội có cái gì yêu thuật. Chính là nàng thật sự là không cam lòng, vốn mượn Lý Hiển Diệu đại thọ, muốn làm xấu mặt Âu Dương Vũ, khiến nàng bị đuổi ra khỏi hoàng thất, lại không ngờ rằng Lý Vân Phỉ đứa cháu ngu xuẩn này lại nuôi dưỡng một con chó điên để rồi bị nó cắn ngược lại mình!
Chuyện Lý Vân Phỉ bị chó dại cắn đã truyền sang khắp cả hoàng cung lẫn toàn bộ giới quan lại trong triều, bây giờ mọi người đều ở sau lưng cười nhạo nàng có một đứa con dâu bị điên bị dại khiến nàng không dám ngẩng đầu lên được, nhẫn nhịn những lời xoi mói, chửi xéo đó, cũng đều là do Âu Dương Vũ mà nàng mới lâm vào cảnh khốn cùng này!
“Âu Dương Vũ, ngươi đừng có ở trước mặt ta mà làm bộ làm tịch! Nói mau, ngươi vì sao lại muốn hãm hại Vân Phỉ!”
Âu Dương Vũ trong miệng còn tại xin khoan dung, trong mắt ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn, này lão yêu bà, như thế nào như vậy thích tìm nàng tra đâu, như vậy nàng cũng muốn không khách khí đâu.
“Âu Dương Vũ, ngươi nếu không nói thì cũng đừng trách ta không khách khí với với ngươi.”
Âu Dương Vũ làm bộ hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn: “Hoàng hậu nương nương, người chẳng lẽ muốn dùng hình luật phạt riêng Vũ nhi sao?”
Hoàng hậu lạnh lùng cười một tiếng, cũng không có lên tiếng phủ nhận.
Âu Dương Vũ lại nói: “Người không sợ Ninh vương đến hỏi tội người sao?”
“Ninh vương bây giờ bị hoàng thượng kéo đi Bắc Ải giải quyết việc quốc sự rồi.” Hoàng hậu nương nương vuốt ve mái tóc, âm thanh càng phát ra mềm mại nhẹ nhàng: “Vũ nhi, ngươi vẫn nên nhận tội đi, có phải là ngươi bày mưu giết chết Phương Phỉ sau đó lại sử dụng yêu thuật hãm hại Vân Phỉ hay không?”
“Hoàng hậu nương nương, người không thể đem hết tất cả mọi tội lỗi đổ hết lên đầu Vũ nhi như vậy.” Âu Dương Vũ bày ra vẻ mặt càng lúc càng ủy khuất: “Vũ nhi đơn phương độc mã từ Đông Tấn quốc đến đây, không có lấy một ai thân thích để dựa dẫm yêu thương, trải qua cuốc ống nơi đất khách quê người thật gian khổ. Những người ở xung quanh ta trong phủ hẳn cũng biết Vũ nhi là người bản tính lương thiện thuần khiết nhất định sẽ không bao giờ làm những chuyện xấu xa này, hoàng hậu nương nương người nghi oan Vũ nhi như vậy, Vũ nhi thật sự rất đau lòng.”
[ Trời đất quỷ thần ơi...diễn sâu quớ đi Nàng ơi...]
Âu Dương Vũ đem bộ dạng khóc sướt mướt bày ra, biểu tình vô cùng sinh động, lại càng có chút đáng thương điềm đạm như đứa trẻ bị đổ oan, hoàng hậu nhìn thấy dáng vẻ này của nàng liền đau lòng cảm thấy chính mình cũng thật hồ đồ tìm chuyện gây khó dễ cho nàng. Nhưng cứ nghĩ đến cô con dâu tội nghiệp Lý Vân Phỉ đang bị giam cầm như một con thú hoang dại kia, lòng chợt đau đến đứt từng đoạn ruột, nàng dù có biến thành cái loại gì cũng là con dâu của nàng, là chính phi của con trai nàng a! Thanh danh của nàng bây giờ bị hủy hoại, cả đời lại sẽ không bao giờ bước ra khỏi cửa phủ nữa bước, chuyện này hẳn sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi và danh dự đến đứa con trai yêu của nàng. Không được, không được mềm lòng, Nàng nhất định phải tìm Âu Dương Vũ báo mối thù này.”Người đâu!” Hoàng hậu dường như mất đi kiên nhẫn, sau đó rất nhanh có ba bà ma ma với vóc người đô con mập mạp liền xuất hiện đứng trước mặt Âu Dương Vũ, hoàng hậu thấy vậy phân phó: “Dung ma ma, Hình ma ma, Quế ma ma, đưa nàng ta đi đến mật thất nhốt nàng trong đó cho đến khi nào nàng ta chịu cúi đầu nhận tội mới thôi!”
Âu Dương Vũ đôi mắt liền phát ra một tia sắc lạnh như băng, khóe môi khẽ cong lên cười đầy quỷ dị.
Tiểu Kỳ Lân lúc này nhẫn nhịn không được kêu to: “A, chủ nhân, bà lão yêu tinh này muốn hãm hại ngươi a! Ngươi mau chạy đi.”
“Trò hay còn chưa có bắt đầu sao lại có thể bỏ chạy nhanh đến vậy.” Âu Dương Vũ nhắm mắt truyền đạt ý mình với Tiểu Kỳ Lân cười hắc hắc, nàng còn chưa tới thời điểm nắm chốt trò chơi, sao có thể rút lui bỏ chạy được.
Dung ma ma và Hình ma ma dùng lực kéo Âu Dương Vũ vào trong mất thật, Âu Dương Vũ hoàn toàn không có giãy dụa, chưa đến thời cơ chín muồi, nàng cũng sẽ không để lộ khả năng, con người thật của mình ra. Khi nhìn thấy Âu Dương Vũ bị hai người đô con kéo đi, trên mặt hoàng hậu liền lộ ra một chút sát ý: “Tiểu Đường Tử.”
“Dạ.”
“Đi đến bẩm báo với Hiền phi nương nương, nói rằng Âu Dương Vũ đã sớm trở lại Ninh vương phủ, ngươi nhanh chóng tìm người giả mạo thay thế ngồi vào xe ngựa của Âu Dương Vũ để ra khỏi cung.”
“Nô tài hiểu rõ.”
“Bản cung mệt rồi muốn nghỉ ngơi.”
Âu Dương Vũ bị Dung ma ma, Hình ma ma, Quế ma ma áp giải đến một căn mật thất nhỏ, một nơi vô cùng nhỏ hẹp kín đáo. Chờ cho đến khi Dung ma ma châm lửa lên ngọn đèn cầy cũ kĩ kia, Âu Dương Vũ mới phát hiện rõ nơi này chính là một căn phòng hành quyết, bên trong có rất nhiều dụng cụ để tra tấn hành hình. Dung ma ma thản nhiên mở miệng nói: “Vương phi nếu như thông minh một chút thì nên sớm thành thật khai báo nhận tội, đừng khiến cho chúng nô tỳ phải tức giận mà dùng đến những thứ đáng sợ này.”
Âu Dương Vũ làm bộ lạnh run nói: “Các vị ma ma, chẳng lẽ đây là cách mà hoàng hậu nương nương thường xuyên dùng để tra tấn người hay sao?”
Dung ma ma âm hiểm cười rộ lên, trên mặt kiêu ngạo tươi cười: “Nói không phải dọa vương phi, những vị khách không ngoan ngoãn ghé thăm căn phòng này cũng đã hơn một trăm người, cho tới bây giờ bất cứ ai vào căn phòng này cũng không một ai dám mạnh miệng ngoan cố cả.”
Âu Dương Vũ lúc trước cũng đã từng nghe nói qua, bên cạnh vị hoàng hậu nương nương này có vài vị ma ma trung thành thâm hiểm, hoàng hậu nương nương đãi ngộ các nàng rất tốt. Cũng đúng thôi, bao nuôi chăm sóc kỹ lưỡng những vị ma ma này là để làm chuyện xấu mà. Âu Dương Vũ còn muốn nói thêm vài chuyện nữa thì Quế ma ma đứng một bên nghiêm mặt nói: “Vương phi, người cũng đừng phí thời gian vô ích, nhanh mà khai báo đi.”
Nàng vừa dứt lời thì nhanh chóng đè lên bả vai Âu Dương Vũ ấn nàng khuỵu xuống mặt đất, Hình mẹ trong tay cầm lấy mấy thanh ngân châm to dài, âm thanh lạnh lẽo nhẹ nhàng lên tiếng: “Vương phi, nô tỳ xin đắc tội!”Âu Dương Vũ đáy mắt lộ ra một tia quái dị, cả người nàng đột ngột dựng thẳng lên, ai cũng không làm gì được nàng, giằng co trong chốc lát, thân thể của nàng từ từ mềm nhũng đi, dường như không có một điểm tựa chống đỡ liền ngã xuống phía sau đè lên người Quế ma ma nhất thời không lường trước được, cả người Âu Dương Vũ cố ý đổ người về trước, ngay trong nháy mắt, Âu Dương Vũ bắt được một bên chân của Hình ma ma, dùng sức giật lấy, bị mất thăng bằng Hình ma ma theo đà ngã xuống ngân châm trong tay vô ý mà đâm xuống cổ Quế ma ma...
“A!” Quế ma ma gào khóc thảm thiết kêu lên, “Hình ma ma, ngươi làm cái gì thế hả?”
“Ta, ta không phải cố ý, không phải ta, tất cả đều là, đều là... Ôi!” Hình ma ma còn chưa kịp nói xong, Dung ma ma cư nhiên cũng ngã xuống về phía nàng. Dung ma ma trong tay còn cầm ngọn nến, nhất thời không có chú ý, ngọn lửa nhanh chóng bén vào y phục của Hình ma ma, trên người nàng đều là những thứ vải vóc lụa là tốt nhất mà hoàng hậu ban cho, cũng chính vì quá tốt nên tốc độ bắt lửa của nó cũng không tồi. Chỉ trong thời gian ngắn cả bộ y phục nàng đều chìm bùng lên ngọn lửa đỏ rực.Hình ma ma kịp ra tay hoảng sợ dập tắt đám lửa sắp bén vào người mình
Âu Dương Vũ giờ phút này không chút hoang mang đứng lên, vẻ mặt tỏ ra kinh hoảng nói: “Ôi, sao lại thế này, sao lại có thể cháy người thế này? Dung ma ma, cho dù trong lòng ngươi có ghen tị với Hình ma ma được hoàng hậu đặc ân ban cho nàng nhiều loại vải vóc lụa là quý hiếm thì cũng không cần dùng thủ đoạn này để trả thù a”
Dung ma ma giận dữ, đứng một bên rút lấy cây côn gỗ dài hướng về phía Âu Dương Vũ đi tới: “Vương phi người vẫn nên lo cho bản thân mình toàn mạng trước đi!”
Nhưng trong lúc đó Dung ma ma và Hình ma ma hai người lại xoay đổi tình thế đánh nhau chí chóe, hai bên nắm tóc đối phương, ánh mắt đầy tức giận đỏ rực, không thèm nghe mấy lời can ngăn của Quế ma ma. Quế ma ma không còn cách nào khác, đành phải tự mình ra tay, cầm thấy ngân châm sắc dài đó hướng về phía Âu Dương Vũ mà đâm, Âu Dương Vũ nhanh nhạy lập tức kéo Dung ma ma qua chắn trước mặt mình, còn nói một câu: “Thật là kinh khủng nha.”
Dung ma ma bị Hình ma ma chọc tức đến điên người, cả người vốn không còn chút lý trí tỉnh tảo nào, bây giờ lại thấy Quế ma ma đang hướng chiếc ngân châm đó về phía mình đâm một phát đau đến quằn quại bèn giật phắt tay Quế ma ma ra quát: “Đừng tưởng rằng hai người các ngươi liên minh lại với nhau thì có thể kéo ta xuống nước, ta nếu nhớ không lầm thì ngày hôm đó chính ta tận mắt chứng kiến ngươi dám ăn trộm cây trâm ngọc quý của hoàng hậu nương nương.”
Hình ma ma nghe nói vậy cũng không nhẫn nhịn thêm nữa tức giận phản bác: “Ngươi nói bậy!”
Dung ma ma cười lạnh nói: “Ai nói bậy, ngươi còn ăn chơi tác táng thua biết bao nhiêu là bạc vì thế ngươi mới vụng trộm cây trâm ngọc của hoàng hậu nương nương để đi bán lấy tiền, đừng tưởng là ta không biết.”
“Ta lập tức chém nát miệng của ngươi!” Dung ma ma cùng Hình ma ma lại tiếp tục đấu khẩu quay lại đánh nhau một trận sống chết, Âu Dương Vũ thấy vậy thuận thế đá Quế ma ma tham gia cuộc ẩu đả này, trong phút chốc, tiếng thét chói tai vang lên không dứt bên tai, ba người bọn họ đánh nhau đến mệt thở hồng hộc, ai cũng không nhường nhịn ai, mỗi người tóc đều bị nắm kéo đến bù xù không ra dạng gì ; xiêm y, y phục mỗi người đều trở nên hỗn độn, Âu Dương Vũ đứng ở một góc tối lẳng lặng nhìn một màn chiến đấu vừa rồi, đột nhiên nghe thấy tiếng hưng phấn của Tiểu Kỳ Lân vang lên trong đầu mình: “Chủ nhân, hình như ở rất gần đây có đồ ăn ngon a.””Tiểu tử tinh ranh” Âu Dương Vũ bất đắc dĩ cười trừ, dưới cái tình huống dở hơi này mà Tiểu Kỳ Lân còn có thể nghĩ đến chuyện ăn đồ ăn vặt.
“Chủ nhân, người ta muốn ăn đồ ăn vặt mà thôi.” Tiểu Kỳ Lân nói xong ở Âu Dương Vũ trong đầu không được quay cuồng, bộ dáng đáng yêu cực kỳ, Âu Dương Vũ khóe môi nhất câu, “Đồ ăn vặt của ngươi ở đâu?”
“Nha, phía sau căn mật thất này a, bên trong có rất nhiều rất nhiều đồ ăn vặt a.” Tiểu Kỳ Lân vừa nói vừa nhìn Âu Dương Vũ cười đến lộ ra hết cả răng nanh trắng sữa kia, không biết theo chỗ nào tìm đến người người bát còn có chiếc đũa càng không ngừng xao, “Rất đói, Tiểu Kỳ Lân rất đói nha.”
“Được rồi, được rồi, ngươi đừng có ầm ỹ nữa, ta đồng ý với ngươi là được chứ gì?!.” Âu Dương Vũ bị những lời nũng nịu của hắn làm cho choáng váng, đồng ý yêu cầu của Tiểu Kỳ Lân. Vả lại, nàng cũng muốn xem thử bà cô hoàng hậu này thực sự có bao nhiêu bảo vật được giấu đằng sau căn mật thất này!
Âu Dương Vũ nhìn ba nàng ma ma kia ẩu đả không ai chịu nhượng ai, ầm ỹ cãi nhau đến mức không thèm chú ý đến người hẳn là bọn họ phải dùng hình pháp để khai báo. Nàng giơ môi cười tà mị, vung khăn lên về phía các nàng, ngay lập tức tập đoàn ba vị ma ma nhanh chóng bị trúng mê dược liền ngất xỉu tại chỗ. Âu Dương Vũ thắc mắc hỏi: “Tiểu Kỳ Lân, ngươi xác định xem ở trong mật thất này có cơ quan nào không?”
“Cũng không xa xôi đâu,ngay dưới chân của ngươi a.”
“Phải không?” Âu Dương Vũ ngồi xỗm xuống, gõ gõ tảng đá ở dưới bên cạnh, quả nhiên có một tiếng động “ ầm ầm” vang lên, nàng kéo tảng đá đó ra thì thấy bên trong có một nút ẩn nho nhỏ, nàng bèn đưa tay nhấn một cái thì rất nhanh sau đó liền xuất hiện trước mặt nàng là một khu hầm chứa dài thăm thẳm, Âu Dương Vũ tò mò chui vào xem xét, cư nhiên phát hiện ra bên trong có hơn mười viên dạ mình châu lớn bằng đầu người được đặt hai bên lối đi, mười viên ngọc thạch được chạm khắc vô cùng tỉ mỉ, nàng cầm ngọn đuốc soi rõ đường đi vào hầm chứa. Nàng mỗi khi đưa ngọn đuốc đến chỗ nào thì đập vào mắt nàng chính là hoàng kim cùng châu báu vô cùng rực rỡ sáng chói nặng trịch. Nàng càng đi vào sâu bên trong thì bao nhiêu trân bảo, mã não, ngọc thạch, thủy tinh, kim cương, ngọc hổ phách, mắt mèo,... đều được xếp đầy trong nhiều chiếc rương, có thể nói là tất cả món đồ ở đây đều vô giá.
“Chủ nhân, còn chờ gì nữa, chuyển hết tất cả chúng vào đây đi!” Tiểu Kỳ Lân thản nhiên vỗ tay đành đạch trong đầu Âu Dương Vũ, bộ dáng vì vui thích mà nhảy nhót, Âu Dương Vũ gật gật đầu, liền đem hết những món bảo vật ở đây bỏ hết vào không gian, vốn định để lại một số món đồ ở đây nhưng không kìm lòng đành quét sạch hết tất cả, ngay sau đó từ một hầm chứa quý giá với đầy món đồ quý lại thành một khu hầm rỗng bỏ hoang. Sau đó nàng lại nghe trong đầu nàng vang lên tiếng âm thanh răng rắc, tên quỷ tham ăn này!
Âu Dương Vũ sau khi đem hết những món đồ đó bỏ vào trong không gian thì lập tức quay trở lại căn mật thất, đem mọi thứ chốt mở cơ quan đều trở về tình trạng như vị trí ban đầu. Nhưng vào lúc này, nàng lại nghe Tiểu Kỳ Lân nói: “Chủ nhân chủ nhân, ta còn phát hiện chỗ kia cũng có rất nhiều đồ ăn ngon a!”Đương nhiên đồ ăn ngon mà Tiểu Kỳ Lân đề cập đến không thể được hiểu như nghĩa đen của nó mà chính là châu báu, Âu Dương Vũ không khỏi thắc mắc hỏi: “Ngươi nói ngoài chỗ vừa nãy ra vẫn còn chỗ khác cất giấu châu báu?”
“Chính là sau bức tường này a, ôi chao, woa, chính là tẩm cung của hoàng hậu nương nương a, ai da, ta nhìn thấy có rất nhiều kim cương nha, còn gì nữa, ngọc trai thật to, thật bự nha, nhất định sẽ rất ngon nha.” Tiểu Kỳ Lân cầm hai miếng mã não trong tay vừa nói dứt lời liền nuốt vào bụng, hai hai móng vuốt lên ôm mặt làm ra vẻ hạnh phúc, sau đó hắn bỏ chạy đi, một lát sau liền quay lại, đưa cho Âu Dương Vũ một sợi dây thép nhỏ co giãn: “Chủ nhân, chủ nhân, ngươi thử đẩy đẩy xem, ở giữa vách tường này chắc chắn có một viên gạch có thể đẩy ra được.”
“Ừ.” Âu Dương Vũ được Tiểu Kỳ Lân chỉ dẫn cẩn thẩn từ từ tra vào từng hốc nhỏ của bức tường đẩy ra, quả nhiên một lát sau có một viên gạch có thể dịch chuyển được, nàng thật cẩn thận cầm lấy viên gạch đó kéo ra. Chỉ sợ kinh động đến vị hoàng hậu đang ngủ trong phòng này,vị ấy tỉnh dậy mà chứng kiến một màn này chắc nàng bị bà ta đưa ra hành quyết không chừng. Âu Dương Vũ cẩn thận đưa mắt quan sát đánh giá bên ngoài. Tẩm cung hoàng hậu vô cùng xa hoa, lộng lẫy, mỗi một bức tranh đều được treo lên thêm phần sang trọng. Ánh mắt Âu Dương Vũ nhanh chóng đảo qua những món bảo vật đủ loại màu sắc, khi đã nắm được vị trí của những món đồ đó trong lòng bàn tay liền thầm hỏi Tiểu Kỳ Lân: “Ngươi nói đi, ngươi muốn ăn thứ gì trước?”
“Trước tiên, chủ nhân, ta muốn ăn viên thạch mắt mèo kia a!” Tiểu Kỳ Lân vươn cái móng vuốt nho nhỏ chỉ ra phía xa kia, Âu Dương Vũ nhấn nút khởi động chức năng co giãn tự động của sợi dây thép, một sợi dây thép dài chắc chắn từ từ theo hướng Âu Dương Vũ chỉa thẳng về món đồ đó, đến khi tiếp cận được mục tiêu đầu chỗ tiếp xúc nhanh chóng bật ra giống như hàng ngàn cái móng vuốt bao xung quanh, lập tức bắt lấy viên mắt mèo kia. Âu Dương Vũ lại bấm nút kéo về, đầu sợi dây kia lập tức co lại mang theo viên mắt mèo kia trở về, Âu Dương Vũ cảm thấy trò chơi này rất thú vị: “Còn muốn ăn cái gì nữa?”
“Ta muốn xơi cái hộp trang điểm kia kìa, thoạt nhìn trông không tệ a.” Tiểu Kỳ Lân chỉ móng vuốt về phía cái hộp xinh xinh kia.
“Tiểu Kỳ Lân ngươi lòng tham không đáy nha!” Âu Dương Vũ không nhịn được bật cười, vẫn giúp nó lấy chiếc hộp trang điểm kia thỏa mãn niềm vui thích của hắn. Có điều chiếc hộp trang điểm này quá lớn so với kích thước của cái lỗ hổng.
“Làm sao bây giờ? Lỗ hông này quá nhỏ để có thể thỏa mãn cái dạ dày không đáy của ngươi nha?”
“Hay là, chủ nhân, không thì chúng ta đi vào đó đi, nhưng mà hoàng hậu nương nương đang ngủ ở đó, phải làm sao bây giờ?” Tiểu Kỳ Lân làm vẻ mặt khó xử nhìn Âu Dương Vũ, Âu Dương Vũ cũng không biết nói gì, “... Ngươi nếu sớm nói với ta thì tốt rồi! Cần gì phải dùng cái sợi dây thép co giãn này. Phiền phức!”
Âu Dương Vũ từ trong không gian tùy thân cầm lấy một cái ống hút sau đó hướng về phía lỗ hổng đó phun ra một ít khói gây mê. Một lát sau chờ cho mọi thứ xung quanh yên tĩnh không còn nghe một tiếng động nào nữa, mới dựa theo sự chỉ dẫn của Tiểu Kỳ Lân mới phát hiện ra lại có thêm một cái mật thất nữa, xem ra trong tẩm cung của hoàng hậu thật là nhiều mật thất nha với cơ quan nha.
“Chủ nhân ta muốn cái này.”
“Chủ nhân cái này ta muốn!”
“Chủ nhân ta muốn cái kia!”
Âu Dương Vũ đem hết tất cả những món bảo bối mà Tiểu Kỳ Lân yêu thích cất vào trong tùy thân không gian, đột nhiên thấy Tiểu Kỳ Lân chỉ lên mái tóc của hoàng hậu đang nằm trên giường, mái tóc hoàng hậu được chăm sóc vô cùng tốt đen mượt bóng bẩy, nàng thấy hành động của hắn bèn nhíu mày: “... Ngươi đừng có bảo với ta là cũng muốn ăn thứ đó đấy chứ?”
“Chủ nhân, chủ nhân!”
Âu Dương Vũ chịu không nổi tên nhóc Tiểu Kỳ Lân này, từ trong không gian cầm lấy cây kéo, nhẹ nhàng mà kéo mớ tóc của bà hoàng hậu ấy, sau đó lặng lẽ cắt đi, nàng đang định bỏ trong không gian thì chợt nghe tiếng hoảng hốt của Tiểu Kỳ Lân a a: “A! Chủ nhân! Não ngươi có vấn đề a, thứ ta muốn là cây trâm bảo châu trên đầu bà ta kìa.”
[ Toy không còn lời nào để diễn tả sự thốn của hai ngừ này =.=]
You suck! Âu Dương Vũ bực mình chửi thề, nàng thật sự rất muốn nắm đầu tên Tiểu Kỳ Lân này mà đánh mà đập một trận cho bỏ tức, dù sao thì cũng phải nói rõ ràng với nàng một tiếng, ai bảo cứ nhìn chằm chằm vào mớ tóc của người ta làm gì để rồi xảy ra chuyện dở hơi này. Thôi thì đã cắt thì cũng cắt rồi, mà dây thần kinh nàng cũng chưa bị chạm đến mức đem mớ tóc đó bỏ vào không gian để trưng bày, liền tùy tiện ném thằng lên gối nàng ta.
Trong nháy mắt, nàng có cảm giác bảo bối trong không gian tùy thân càng ngày càng nhiều, cơ hồ đem Tiểu Kỳ Lân đều cấp mai đi vào. Một lát sau, Tiểu Kỳ Lân mới từ bảo vật đôi lý đi đi ra, miệng lý điêu căn hoàng kim cây trâm cự tuyệt: “Chủ nhân, chúng ta đem hết tất cả bảo vật của hoàng hậu nương nương chuyển hết vào đây nha!”
Âu Dương Vũ nhìn bộ dáng hắn bật cười thành tiếng, nàng thực sự muốn biết biểu cảm của vị hoàng hậu nương nương này sẽ thế nào khi phát hiện ra tất cả các món bảo bối của mình không dưng không cánh mà bay, có lẽ rất kích thích đây.
Âu Dương Vũ một lần nữa quay trở về mật thật, nhàm chán đến muốn ngốc cả người, nàng bây giờ nên đi ra ngoài sao, nghênh ngang chạy đi sao. Đương nhiên nàng không có ngốc để làm vậy, với địa vị và quyền lực của bà ta, hoàng hậu còn có thể nhân cơ hội này đem cái tội danh ăn cắp bảo vật của bà ta đổ hết lên đầu mình! Thôi thì đành phải chịu đựng sự nhàm chán ngồi chờ ở đây thôi!
Âu Dương Vũ đi vào trong không gian tùy thân, đi ra đến con sông lấy dụng cụ ra ngồi một góc sáng sủa câu một ít cá tôm, sau đó tự mình xuống bếp làm canh ngọt tôm với cá. Tiểu Kỳ Lân vốn đang hạnh phúc ôm đống bảo thạch nhai cắn răng rắc, đột nhiên nghe thấy được mùi thơm thoảng thoàng quanh chóp mũi, cũng tò mò đứng dậy chạy tới, trừng hai con mắt lên nũng nịu lên tiếng: “Chủ nhân, Tiểu Lỳ Lân cũng muốn ăn.”
“Ngươi cũng ăn được cá tôm sao?”
Tiểu Kỳ Lân ngượng ngùng sờ sờ đầu: “Cái gì Ta cũng ăn được hết a.”
Âu Dương Vũ đưa một muỗng canh đến bên miệng nó: “Trước ngươi uống chút canh nóng này đi, ta đi nấu cơm.”
Chỉ là Âu Dương Vũ vừa mới xoay người một cái, đã thấy cả nồi canh cá ngọt của nàng ngay lập tức bị cái tên tiểu ham ăn này chén sạch. Âu Dương Vũ nhìn thấy cảnh này nhẫn nhịn không được nổi giận: “Tên kia, ngươi điên à, là heo đầu thai ngươi sao, Tiểu Kỳ Lân, ngươi dám...”
Tiểu Kỳ Lân bày ra bộ mặt đáng thương nhìn Âu Dương Vũ: “Chủ nhân! Còn nữa không, món này ngon phếch a!”
Âu Dương Vũ tức đến muốn giết người! Nàng có phải là không đói bụng đâu, tên này cư nhiên dám ăn hết đi công sức của nàng? Tức chết đi được mà.
P/s: Ngày mai Ta phải “thi...lại “ môn thể dục nơn không thể thức khuya được cố gắng edit xong sớm để các nàng đọc...chương sau là màn anh hùng cứu mỹ nhân...oai quách xà lách nha...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.