Bởi vì Hiền phi không thích bị người khác quấy rầy, làm phiền nên Trúc Lục miễn cưỡng đứng ở bên ngoài chờ, Âu Dương Vũ đi theo Dạ Tiểu Ngọc tiến vào, căn bản không cần bẩm báo. Đây là lần đầu tiên Âu Dương Vũ đi đến Khôn cung, cảm thấy nơi này đặc biệt thanh nhã trang trọng, không bao nhiêu thứ đồ xa xỉ được cung cấp trang trí ở đây nữa. Dạ Tiểu Ngọc vừa thấy Hiền phi liền chạy nhanh nhảu về phía nàng, làm nũng cười: “ Mẫu phi!” Hiền phi nghiêm chỉnh ngồi ở ghế trên, một tên họa sĩ đang ngồi chăm chú họa một bức chân dung vẽ nàng. Hiền phi thấy Dạ Tiểu Ngọc đến liền nhoẻn miệng cười, nhìn Dạ Tiểu Ngọc sẳng giọng nói: “ Đứa nhỏ này, lớn như vậy rồi mà cũng không chú ý lễ nghĩa quy cũ một chút a.” Dạ Tiểu Ngọc ngồi bên cạnh Hiền phi, cười nói: “ Ở trước mặt mẫu phi việc gì phải câu nệ những thứ đó a?” Dạ Tiểu Ngọc đúng là di truyền hoàn toàn tính tình của vị Hiền phi này, đơn thuần, thuần khiết. Loại người hai mẹ con này mà sống trong hoàng cung đầy tranh giành âm mưu vậy đúng là không hề dễ dàng gì, nếu như không có Dạ Trọng Hoa, hai mẹ con này chỉ sợ là sống không nổi quá hai ngày ở đây. Âu Dương Vũ lẳng lặng nhìn hai mẹ con các nàng yêu thương ôn lại chuyện cũ, liền tiến về phía trước, có chút quỳ gối, cúi người, nói: “ Vũ nhi kính chào mẫu phi.” Hiền phi lúc này mới nhìn về phía Âu Dương Vũ, trên mặt đang tươi cười nhất thời cứng ngắc, sắc mặt cũng không tốt như trước. Nàng không thích Âu Dương Vũ, tuyệt đối không thích. Con trai của nàng- Dạ Trọng Hoa là nam tử chiến thần ưu tú tài hoa nhất Tây Lăng quốc, con trai nàng phải kết thân với một vị thiên kim công chúa nào đó cũng vĩ đại tài năng giống như hắn mới được, còn Âu Dương Vũ thì...! Lúc trước nàng nào chưa nghe qua hoàng hậu cùng các phi tử khác bàn ra tiếng vào nói Trọng Hoa dùng sáu tòa thành trì để cầu thú nàng, để con trai nàng phải bị hoàng thượng trách cứ. Hơn nữa nàng còn nghe nói, Âu Dương Vũ là nữ nhân âm ngoan độc ác, giết người vô tình, Lý Phương Phỉ bị người khác làm nhục đến chết là vì nàng, một nữ tử như vậy nàng nào dám gặp? Hiền phi bản tính đơn thuần, nên rất tin vào những lời đồn đại đó, nên rất có thành kiến sâu đậm với Âu Dương Vũ. Lúc trước, nàng đều lấy lý do bị bệnh để cự tuyệt từ chối muốn gặp mặt Âu Dương Vũ.Hôm nay, hôm nay tại sao nàng ta lại có thể vào đây. Hiền phi kiên quyết không thèm để ý đến nàng, xem Âu Dương Vũ chỉ là không khí xung quanh mình, cũng không để ý tới Âu Dương Vũ đang quỳ gối, đưa ánh mắt có chút trách cứ nhìn thoáng qua Dạ Tiểu Ngọc. Dạ Tiểu Ngọc không hiểu ý tứ của mẫu thân nàng, ha ha cười nói: “ Hôm nay Ngọc nhi tình cờ gặp được Nhị tẩu trên đường nên cùng tẩu ấy tới đây. Mẫu phi, nhị tẩu hành lễ với người kìa!” Hiền phi lại trừng mắt liếc nhìn Dạ Tiểu Ngọc, tầm mắt cũng không thèm đặt lên người Âu Dương Vũ, thần sắc nàng thản nhiên, không kiêu ngạo không siểm nịnh, tuy là quỳ gối nhưng vẫn không làm mất đi khí chất cao quý, nàng có chút cúi đầu, không vội vàng cũng không nóng nảy. Hiền phi thở dài một hơi, ngữ khí bình thản: “ Ngươi ngồi đi.” Âu Dương Vũ ngồi xuống một bên, trong lòng thầm nghĩ hôm nay mình vì sinh thần của nàng đến đây, mà nàng ta lại đối xử lạnh nhạt,lãnh đạm như vậy khiến nàng ngay cả lấy lòng vị mẹ chồng này cũng khó.Dạ Tiểu Ngọc nhìn thấy mẫu thân của mình xem nhẹ Âu Dương Vũ trong lòng có vài phần bất mãn, mở miệng: “ Mẫu phi à, Hoàng tẩu nàng...” Dạ Tiểu Ngọc còn chưa nói xong thì đã bị Hiền phi ngắt lời: “ Tiểu Ngọc, lại đây, cùng mẫu phi xem mấy bức họa này đi.” Dạ Tiểu Ngọc lập tức cùng Hiền phi đến chỗ mấy bức họa, đánh giá cẩn thận một lát sau cười nói: “ So với trước thì trông mẫu phi càng ngày càng mặn mà nha!” Nữ nhân nào mà chẳng thích được người khác khen, Hiền phi tâm trạng bị Âu Dương Vũ làm cho khó chịu buồn bực nghe được lời khen ngợi của con gái thì hờn giận lập tức biến mất, nàng vỗ nhẹ bàn tay của Dạ Tiểu Ngọc nói: “ Con bé này, sao lại giễu cợt mẫu thân chứ!” Dạ Tiểu Ngọc gắt giọng: “ Nào có a, so với mười năm trước thì mẫu thân hấp dẫn hơn nhiều a!” Hiền phi lại cười vui vẻ, cười xong rồi bất giác thở dài: “ Haizz, bức họa này ngươi vẽ không tồi, nhưng ta thấy bức này vẽ một chút cũng chẳng giống ta.” Lời nói của Hiền phi vừa rồi khiến cho tên họa sĩ kia đứng lặng người xấu hổ cúi đầu, hắn quỳ rạp xuống đất lên tiếng: “ Hiền phi nương nương, tiểu nhân tài nghệ không tinh thông, mong nương nương tha thứ.” “ Thôi, ngươi đi đi.”Hiền phi hình như có chút phiền chán vẫy tay ý bảo hắn lui, họa sĩ cũng nhanh chóng thu dọn dụng cụ rồi vội vàng rời đi. “ Bọn họ luôn vẽ ta giống như một thiếu nữ trẻ ra mười tuổi chứ không phải là chính dung mạo thực sự của ta hiện nay, thật khổ tâm, thứ mà ta muốn không phải là sự giả tạo trong bức tranh này!” Âu Dương Vũ gặp hiền phi có chút hờn giận nhìn chằm chằm vào bức tranh của mình, liền thản nhiên đứng dậy: “ Mẫu thân, Vũ nhi có thể thử một chút được không?.” Hiền phi lúc này nghe xong câu nói của nàng mới đặt mắt chú ý đến Âu Dương Vũ, trên mặt lộ ra nụ cười châm biếm rõ rệt: “ Sao? Ngươi nghĩ tài nghệ của ngươi còn có thể vượt mặt tên họa sĩ Lâm Dịch kia sao?” Dạ Tiểu Ngọc thấy Âu Dương Vũ nói vậy liền trong lòng có chút sốt ruột. Âu Dương Vũ quả thật là một người tài hoa, có điều nàng hiểu rõ mẫu thân nàng là người rất yêu quý bản thân mình, nàng luôn tìm những vị họa sĩ có tiếng nhất kinh thành để vẽ bức họa chân dung thật giống nàng, Lâm Dịch là họa sĩ vẽ đẹp nhất trong hoàng cung thế nhưng khi nãy lại khiến mẫu thân nàng không thể hài lòng. Âu Dương Vũ cũng không lên tiếng phản bác, chỉ là chậm rãi đứng dậy, đạm cười từ trong lòng lấy ra một cái vật màu đen nho nhỏ, có góc cạnh —— máy chụp ảnh. Âu Dương Vũ bắt đầu khởi động máy ảnh, sau đó hướng máy ảnh về phía Hiền phi điều chỉnh góc độ, độ sáng cho phù hợp, chỉ trong chốc lát, máy ảnh từ từ chạy ra một tấm ảnh chụp. Dạ Tiểu Ngọc chạy lại bên cạnh Âu Dương Vũ cầm lấy bức hình mà Âu Dương Vũ vừa chụp, bất giác kinh ngạc lên tiếng: “ A, Hoàng tẩu, Mẫu phi sao có thể ở trong này được a?” Âu Dương Vũ cũng không để ý tới câu hỏi ngớ ngẩn ngây thơ của Dạ Tiểu Ngọc, chỉ lơ đãng giải thích: “ Không phải như vậy, đây chính là bức tranh chân dung của mẫu thân.”Hiền phi nhịn không được tò mò, Dạ Tiểu Ngọc vội vàng đem tấm ảnh đó đưa cho Hiền phi: “ Mẫu thân, mẫu thân, bức tranh này trông giống người y đúc nha!” Chỉ thấy vẻ mặt của Hiền phi so với vẻ mặt của Dạ Tiểu Ngọc lại càng kích động hơn, nàng đứng bật dậy, đây mới chính là thứ mà mình mong muốn bấy lâu, một bức tranh thật sự là nàng, đây mới chính là nàng bây giờ chứ không phải là mấy bức tranh vẽ giả tạo của mấy tên họa sĩ kia! Hiền phi trên mặt tỏ vẻ rất vừa lòng, Âu Dương Vũ nhân cơ hội đó nói: “ Mẫu thân qua bên kia tạo kiểu, Vũ nhi giúp mẫu thân chụp thêm vài tấm nữa.” Hiền phi nhìn thứ nho nhỏ đen thui trong tay Âu Dương Vũ, trong lòng thực sự vô cùng tò mò. Nhưng lại không dám hỏi nhiều sợ nàng chê mình lạc hậu khiến mình bị nàng chê cười, nàng đi qua phía bên kia ngồi xuống thần thái điềm đạm đoan trang từ từ hiện ra, Âu Dương Vũ cũng điều chỉnh góc nhìn đến chỗ hiền phi sau đó chụp vài kiểu ảnh. Nhìn bức ảnh chụp lúc nãy khiến Hiền phi sớm đã quên đi định kiến về nàng lúc trước, cuối cùng nhịn không được hỏi: “ Thứ này rốt cuộc là cái gì vậy, trước giờ ta chưa từng thấy qua, cũng chưa từng nghe qua nó?” Âu Dương Vũ cười cười, đem máy ảnh đưa ra trước mặt Hiền phi: “ Hôm nay là sinh thần của mẫu thân, Vũ nhi cũng không biết tặng cho người lễ vật gì mới tốt. Nếu như mẫu thân thích thứ này, Vũ nhi sẽ tặng cho mẫu thân.” Âu Dương Vũ nói xong đưa máy ảnh cho Hiền phi. Hiền phi cầm trên tay chiếc máy chụp ảnh, trên mặt tỏ vẻ rất vui mừng sung sướng, Âu Dương Vũ biết hôm nay là sinh thần của của nàng! Nàng còn chưa kịp mở miệng, Âu Dương Vũ đã đứng bên cạnh cạnh nàng giảng giải: “ Đây là nút nguồn, nếu mẫu thân muốn chụp thì nhấn nút này...Đúng rồi, sau đó ấn nút này là để chỉnh ánh sáng góc độ.” Âu Dương Vũ từ từ giảng giải từng chức năng của máy ảnh, từ đặc điểm đến cách dùng. Hiền phi bất giác ngẩng đầu nhìn Âu Dương Vũ chăm chú giải thích, nàng đột nhiên cảm thấy có phải mình đã hiểu lầm Âu Dương Vũ rồi hay không, nàng ôn nhu hào phóng, cử chỉ lễ giáo đều rất đàng hoàng chỉnh chu, nàng một chút cũng không giống như những gì mà bọn người kia nói nào là kiêu ngạo ương ngạnh, vô liêm sỉ. Nàng thở dài, mặc kệ thế nào, nàng cũng là con dâu của mình, là người trong lòng,người vợ của Dạ Trọng Hoa. Nghĩ đến đây, hiền phi trong lòng ít nhiều cũng đã cảm thấy thoải mái hài lòng lên. Sau khi hiểu được chức năng của chiếc máy ảnh thần kỳ, bà bèn muốn kiểm nghiệm một chút. Thế là cả ba người liền cùng nhau đi ra phía sau hoa viên. Âu Dương Vũ tận dụng cảnh đẹp như tranh ở đây liền giúp Hiền phi cùng Dạ Tiểu Ngọc chụp không ít bức ảnh lung linh, khiến cho hai người họ hưng phấn vui vẻ không thôi, Chính vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một người từ từ đi vào, ánh mắt tươi cười đặt lên người Âu Dương Vũ, âm thanh trầm ổn vang lên: “Có chuyện vui vẻ đến thế sao?” Âu Dương Vũ theo hướng phát ra âm thanh nhìn lại, bộ bào phục hoa lệ tơ vàng được khoác bên ngoài là chiếc áo bào, nhẹ nhàng phất phơ theo gió, thắt lưng đính thêm ngọc thanh màu xanh cẩm thạch trông thật oai phong, ngạo nghễ, càng tôn lên vẻ tao nhã cao quý. Dạ Trọng Hoa nhìn Âu Dương Vũ trong tay cầm gì đó, còn chưa kịp mở miệng hỏi, chợt Dạ Tiểu Ngọc hồn nhiên giống như con bướm chạy đến bên cạnh hắn, cầm máy ảnh trong tay đưa cho hắn xem, thần sắc rất là vui vẻ: “ Hoàng huynh, huynh tới đúng lúc lắm, hoàng tẩu đang giúp mẹ con muội chụp vài bức ảnh rất vui a!”Dạ Trọng Hoa không khỏi kinh ngạc, Tiểu Ngọc khi xưa luôn cúi đầu trầm tính, không có cùng ai cười đùa nói chuyện vui vẻ thế này. Hôm nay lại không giống với khi xưa, bản tính nhát gan nhát dạ gần như biến đâu mất, trên mặt tỏa ra một nụ cười chân thật sáng chói như ánh mặt trời đầu xuân, lại có vài phần mang tính hoạt bát của Dạ Diêu. Hắn ngẩng đầu đưa mắt nhìn cái vật nho nhỏ màu đen trong tay Âu Dương Vũ, khóe môi không khỏi giơ lên ý cười đậm, không biết nàng lại lấy ra ở đây món bảo vật nào kỳ quái. Dạ Trọng Hoa đang chuẩn bị đi lại bên cạnh Âu Dương Vũ thì lại nghe tiếng kêu lớn của Âu Dương Vũ: “Không được nhúc nhích! Nhìn qua đây!” Dạ Trọng Hoa sửng sốt, sau đó lại nghe được tiếng kêu nhỏ răng rắc, rồi từ chiếc hộp nhỏ đó chạy ra một mẫu giấy mỏng, Âu Dương Vũ đem tấm ảnh đó rút ra nhìn, ảnh chụp Dạ Trọng Hoa quả thực phong hoa tuyệt đại, bản thân hắn bình thường đã đẹp đến đoạt hồn người, mà vẻ kinh ngạc có vài phần mê mang trên tấm hình lúc này quả thật đẹp đến mê hoặc, Âu Dương Vũ hài lòng cười nói: “Tấm này vương gia rất đẹp trai nha!” Dạ Tiểu Ngọc cũng nhanh nhảu đến nhìn qua: “Nhị tẩu chụp bức ảnh này quả thực rất đẹp a!” Âu Dương Vũ phía trước cùng nàng nói qua này tên là ảnh chụp, nàng không có hiểu được vẫn là kiên trì xưng là bức họa. Dạ Tiểu Ngọc vui vẻ đem bức ảnh đó đưa đến cho Hiền phi xem, hiền phi cũng mở miệng tán thưởng: “Ừ, Vũ nhi chụp thì đẹp rồi!” Âu Dương Vũ trong lòng thầm nghĩ, kĩ thuật chụp hình của nàng quả thực không chê vào đâu được, chỉ cần tìm được một góc chụp tốt, mặc dù có là một đứa xấu xí thì nàng cũng sẽ biến thành mỹ nhân ngay lập tức. Dạ Trọng Hoa dù đã quen với việc Âu Dương Vũ sở hữu những thứ đồ vật kỳ lạ thú vị nhưng chính hắn cũng lần đầu tiên thấy một thứ có thể ghi lại một cách chân thật, sắc nét đến từng chi tiết, từ cảnh vật đến con người. Hắn cúi đầu ghé sát vào tai nàng nhỏ giọng hỏi: “Lại thứ gì đây? Chẳng lẽ lại tình cờ nhặt được?” “Là...là..là máy chụp ảnh nha!Nhặt gì a, đây là lễ vật ta chuẩn bị kỹ lưỡng tặng cho Hiền phi nương nương nhân sinh thần của nàng a.” Âu Dương Vũ nhấp miệng lúng túng, nhìn thấy trong con ngươi Dạ Trọng Hoa chợt lóe lên ý cười tà mị. Dạ Trọng Hoa tiến lên từng bước mở miệng nói: “Mẫu thân.” Dạ Trọng Hoa khẽ cúi người, Hiền phi đứng dậy đi đến bên Dạ Trọng Hoa nói: “Ai, các con này a, một người thì nghiêm túc quá, một người thì nghịch ngợm quá nha.” Dạ Tiểu Ngọc nghe vậy hờn dỗi: “Mẫu thân a...” Dạ Trọng Hoa khẽ cười không nói gì. Dạ Trọng Hoa lại nói: “Phụ hoàng có việc nhờ Ta đến Bắc Ải xử lý quốc sự một chuyến, Vũ nhi ở lại cùng dùng bữa với mẫu thân, Nhi thần đi trước.” “Ừ, đi đi.” Hiền phi hình như có chút thất vọng, nàng đã lâu không cùng Dạ Trọng Hoa dùng bữa, có điều việc công việc nước quan trọng hơn. Dạ Trọng Hoa quay đầu nhìn thật sâu vào đôi mắt Âu Dương Vũ, thấy nàng gật gật đầu sau đó cũng nhanh rời đi. Âu Dương Vũ nhìn Dạ Trọng Hoa khẩn trương đi khỏi, trong lòng chợt ngọt ngào có chút hiểu được ý tứ của hắn. Dạ Trọng Hoa phải đi đến Bắc Ải xa xôi xử lý chuyện quốc sự quan trọng, có thể phái người đến dặn dò một tiếng nhưng hắn sợ mẫu thân hắn gây khó dễ với nàng nên mới tự mình đến tận đây, bây giờ sau khi hắn nhìn thấy nàng cùng với mẫu thân thân thiết hơn so với mức tưởng tượng của hắn, hắn mới có thể an tâm đi xử lý công vụ đang dang dở. Sau khi Dạ Trọng Hoa rời đi, Âu Dương Vũ lại chụp cho Hiền phi cùng với Dạ Tiểu Ngọc mấy tấm ảnh ngoại cảnh nữa. Hiền phi cực kỳ cao hứng, yêu thích không nỡ buông chiếc máy ảnh ngồi trên ghế cẩn thận xem ảnh vừa chụp, sau đó liền kéo Âu Dương Vũ ngồi xuống cùng mình tâm sự chuyện vài chuyện lúc nhỏ của Dạ Trọng Hoa. Âu Dương Vũ nghe xong, trong lòng âm thầm cười nói: thì ra Dạ Trọng Hoa lúc nhỏ đã thông minh tài giỏi vậy rồi, hẳn là cái bản tính lạnh lẽo lãnh khốc kia cũng từ nhỏ mà ra a. Giờ ăn đã đến, thức ăn cũng đã chuẩn bị xong xuôi, nha hoàn bên cạnh Hiền phi lên tiếng bẩm báo: “Hiền phi nương nương, ngọ thiện đã chuẩn bị xong ạ.” Ngọ thiện được dọn ở ngoài đình viện, có món vịt quay cùng với rượu Bát Bảo, cá lóc chua ngọt, chân giò hun khói, gà hầm hạt sen, món canh trứng phù dung, Phật nhảy tường, còn có các món điểm tâm trông rất bắt mắt như bánh quế hoa rễ sen, sủi cao mật ong,... Âu Dương Vũ tự tay rót một ly trà đưa cho Hiền phi nương nương nói: “Vũ nhi lấy trà thay rượu, cung chúc mẫu thân sức khỏe an khang, cứ như vậy mà vui tươi trẻ mãi.” [Phật nhảy tường: gồm 18 loại nguyên liệu chính, 12 loại thuốc bổ với nhiều sơn hào, hải vị như Vi cá, hải sâm, gà, gân thú, sò hến khô, nấm hương, bào ngư... chế biến thành] Hiền phi nương nương thoạt nhìn cực kỳ vui vẻ cao hứng: “Những năm gần đây, ngoài Ngọc nhi và Phi Bạch ra, chưa có một ai nhớ đến sinh thần của ta.” Khi nàng nói xong những lời này, trong mắt có vài buồn bã cô đơn, phiền muộn, Âu Dương Vũ thấy thế vươn tay dùng đôi đũa gắp một miếng vịt quay bỏ vào chén của nàng: “Vậy về sau cứ mỗi năm đến sinh thần mẫu hậu, Vũ nhi sẽ đến tâm sự cùng mẫu hậu.” “Được,được!” Hiền phi cười tủm tỉm đem miếng vịt quay kia đưa vào trong miệng, nhìn Âu Dương Vũ với ánh mắt đầy thưởng thức. Âu Dương Vũ nói ra những lời này thì trong lòng có chút lo sợ, nàng nay đã là con dâu của hoàng gia, là vợ của Dạ Trọng Hoa nhưng có lẽ sẽ rất nhanh thôi nàng phải rời khỏi những người này. Dạ Tiểu Ngọc không phải là người hay nói chuyện,cho nên thấy Âu Dương Vũ cùng mẫu hậu tâm sự thì cũng bô bô phụ họa theo. Trong khoảng thời gian ngắn, không khí bắt đầu trở nên có chút ngượng ngùng, Âu Dương Vũ đang định kể một câu chuyện cười để đập tan cái bầu không khí khó chịu này thì bên ngoài liền có một nữ nha đầu quen mắt đến hành lễ: “Tham kiến Hiền phi nương nương, Ninh vương phi, Nhị công chúa.” Âu Dương Vũ lúc này mới nhớ ra nàng ta chính là nha đầu bên cạnh hoàng hậu, quả nhiên liền nghe được nàng nói: “Ninh vương phi, Hoàng hậu nương nương gọi người đến gặp.” P/s: Đã cố gắng làm xong post được chương này. ENJOY....^^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]