Mà giờ phút này, Âu Dương Vũ cũng không có đi xa, nàng vứt bỏ hết tất cả mũ phượng, trang sức trên người đi chỉ mang độc một bộ y phục nam trang như gã sai vặt trong đoàn rước rồi thắt cho mình một kiểu tóc giả để che giấu. Nàng cúi đầu nghiêm mặt đứng lẫn trong đám tùy tùng. Nàng cho rằng, trong khoảng thời gian này nàng sẽ rất khó bị người khác phát hiện. Nàng đúng là có nghe thấy tiếng rống to phát ra phía trước, khinh thường bĩu môi, cúi đầu an phận tiếp tục đứng. Nực cười, nàng không có ngốc mà để hắn tìm thấy nàng, ông bà xưa có câu nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất. Mà nàng cho rằng nơi an toàn nhất chính là vẫn ở bên cạnh Dạ Trọng Hoa, hắn nhất thời nổi giận sẽ không đề phòng những người xung quanh! Mãi đến trưa, Vân Thương vẫn chưa có trở về, cũng không có tin tức gì truyền đến. Cũng đồng nghĩa với việc, tin tức của vương phi cũng không có, toàn bộ đoàn xe đều đứng ở tại chỗ, tất cả mọi người không ai dám lớn tiếng nói chuyện, vẫn là cúi đầu chờ xem tình hình, để tránh vương gia trút hết cơn tức giận vào người mình. Âu Dương Vũ nghe thấy âm thanh của cái bụng mình đang biểu tình, không khỏi sờ sờ bụng, hôm qua đã không có một chút gì vào bụng cho nên lúc này nàng thực sự rất đói a. Âu Dương Vũ bây giờ vô cùng hối hận, sớm biết tối hôm qua ở trong xe ăn một chút rồi hẳn chạy trốn có phải tốt hơn không. Âu Dương Vũ ngẩng đầu nhìn xem dần dần ngầm hạ đến sắc trời, nghĩ nghĩ, liền hướng đoàn xe lâm thời dựng tiểu phòng bếp đi đến. Tiểu tại phòng bếp mặt bất đồng cho bên ngoài nặng nề, truyền đến xào rau thanh, thiết thái thanh, có vẻ có chút náo nhiệt. Âu Dương Vũ liền ngửi thấy mùi đồ ăn, càng cảm thấy bụng kêu dữ dội hơn. Nàng nhìn thấy một vị nữ tử đang nhặt rau gần đó đang ôm trong tay một giỏ qua quả trên đầu, bộ dáng thoạt nhìn trông vô cùng thân thiện, Âu Dương Vũ đi ra phía trước, cười khẽ, tằng hắn cổ họng nói: “Tỷ tỷ kia ơi, có cần đệ giúp gì không?” Cô gái kia nghe vậy ngẩng đầu, đánh giá Âu Dương Vũ – lúc này đang là gã sai vặt trước mặt, bộ dáng khoảng tầm mười sáu, mười bảy tuổi, thoạt nhìn trông rất thanh tú, đôi mắt đơn thuần như nai tơ. Nàng nhìn thoáng qua, liền không tránh khỏi mặt mình có chút đỏ ửng, lên tiếng nói: “Cậu bé này trông rất lạ mắt, chắc là tùy tùng trong đoàn trước ở Đông Tấn quốc, phải không? Xin lỗi em, công việc này chỉ phân công mỗi cho tỷ là thôi, nếu như em muốn giúp việc thì hãy đến chỗ khu bếp kia thử xem, sẽ có vài công việc cần đến em!” Nói xong đã thấy Âu Dương Vũ nhìn chằm chằm vào chính mình trong tay một bên điểm tâm, liền bưng lên điểm tâm, đưa cho Âu Dương Vũ, cười nói: “Chắc em đói bụng rồi, hay là ăn tạm điểm tâm này đi.” Nói xong sắc mặt chợt ửng đỏ. Âu Dương Vũ nhận lấy điểm tâm từ tay vị tiểu cô nương, cảm thấy rất là cảm kích, nhìn về phía nữ tử sáng sủa cười: “Cảm ơn tỷ!” Nàng chỉ cảm thấy khuôn mặt của cô gái đó càng ngày càng đỏ. Sau khi Âu Dương Vũ cảm ơn xong thì đứng qua một bên thưởng thức bữa điểm tâm nhẹ, ăn xong mới cảm thấy bụng dễ chịu đi hẳn. Nhớ tới lời cô gái kia vừa nói có thể kiếm được công việc gì đó từ phía đầu bếp, liền nhìn xung quanh một vòng, một lát sau đi về phía khu bếp.Càng đi tới gần đầu bếp, mùi hương của thức ăn lan tỏa ra càng đậm, Âu Dương Vũ nhịn không được nuốt nước miếng ừng ực, đi lại gần tên đầu bếp bên cạnh, cười cười thân thiện nói: “Sư phó, ông có cần cháu giúp không?” Đầu bếp nhìn Âu Dương Vũ, hình như người này không phải là người của Đông Tấn quốc mình, chắc là người của Tây Lăng. Hắn nhìn thấy dáng người gầy gò ốm yếu của thằng nhóc trước mắt, không khỏi nổi lòng thương tiếc, nghĩ nghĩ mới nói: “Thế giúp ông xem lửa bên kia thế nào đi!” Âu Dương Vũ vâng vâng dạ dạ, ước chừng một chút liền từ từ thêm lửa. May mắn cho nàng rằng trong đám tùy tùy này vừa có cả người Đông Tấn quốc vừa có cả người của Tây Lăng quốc cho nên không ai biết ai là ai. Hơn nữa nàng vốn là Ngũ tiểu thư của phủ thừa tướng, lại là tân nương cao quý của Dạ Trọng Hoa nữa, ai lại có thể tin rằng người ngồi đang nhóm lửa như thế này là nàng cơ chứ. Đang miên man nghĩ, thì nghe thấy đầu bếp kêu mình, nàng vừa đứng dậy thì nhìn thấy đầu bếp đem ra một đĩa đựng thức ăn đưa cho Âu Dương Vũ nói: “Đói bụng phải không? Hôm nay tâm tình của Dạ Nhị hoàng tử không tốt, không có mệnh lệnh của ngài, mọi người ai cũng không dám ăn cơm, trước hết cứ ăn tạm đĩa cơm này cho đầy bụng. Đây chính là món ăn truyền thống của Đông Tấn quốc, con nếm thử đi.” Âu Dương Vũ cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng bỏ vào trong miệng nhai sau đó liền nhìn tên đầu bếp cười nói: “Ừ, ngon thật, cảm ơn, sư phó.” Đầu bếp thấy hắn thích đồ ăn của mình đem đến, trong lòng cũng dâng lên niềm vui nho nhỏ, vui vẻ khoanh tay lại cười to. Âu Dương Vũ cầm chừng ở phòng bếp gần nửa canh giờ, ăn uống đã no đủ sau đó mới từ từ chậm rì ra khỏi phòng bếp. Vừa mới trở lại đoàn xe, thì nhìn thấy Vân Thương đã mang theo người trở về báo tin. Âu Dương Vũ nhanh chóng ẩn nấp vào đám người bên trong, thấy Vân Thương phóng ngựa đứng trước mặt Dạ Trọng Hoa, rất nhanh xuống ngựa, nhìn Dạ Trọng Hoa báo cáo: “Trên đường trở về đều đã tìm qua nhưng tất cả đều không thấy, tôi cũng đã phái người trở về tướng phủ hỏi thăm tình hình nhưng cũng vẫn chưa có tin tức gì.” Dạ Trọng Hoa nhìn thấy sắc mặt của Vân Thương cũng đã hiểu được, ánh mắt chợt co rút lại. Cả một màu đỏ giá y trước mắt đỏ rực rợn ngợp trước mặt, quất từng cơn giá buốt vào tim hắn. Chỉ mới đi khỏi đây mới một ngày, cách Đông Tấn cũng không có xa lắm, Vân Thương lại mất một khoảng thời gian dài như vậy,truy tìm đến từng ngóc ngách như vậy cũng không thể tìm ra. Nếu như vậy, chỉ còn một nơi....... Dạ Trọng Hoa lúc bấy giờ không thể bình tĩnh được nữa, luồng khí nguy hiểm bao phủ cả người hắn, bờ môi khẽ mấp máy, ra lệnh rành mạch từng chữ: “Lập tức phong tỏa đoàn xe, kiểm tra số lượng người ở đây, kẻ nào cũng không được phép rời đi!” Âu Dương Vũ nghe lệnh của Dạ Trong Hoa truyền đi ở phía trước, ngay lập tức liền biến sắc, thân thể đột nhiên cứng đờ, khóe môi cũng hung hăng co rúm lại, quả nhiên Dạ Trọng Hoa, anh thật thông minh, nhanh như vậy đã nghĩ tới khả năng này. Nếu bây giờ nàng mà bị bắt, chắc chắn hắn sẽ hành hạ nàng đến chết đi sống lại mất thôi. Âu Dương Vũ bỗng nhiên thấy xe ngựa được tập trung lại một chỗ, trong đầu một ý nghĩ chợt lóe lên, lắc mình đi qua đó.Dạ Trọng Hoa gọi hết tất cả mọi người ở đây tập trung lại kiểm tra, số lượng người trong đoàn thực ra cũng không có nhiều lắm, vì thế nên hắn lại ra lệnh cho từng người kiểm tra kĩ đến từng chiếc xe ngựa, cho đến chiếc cuối cùng cũng không có manh mối gì. Dạ Trọng Hoa dường như lúc này đã mất hết sự kiên nhẫn, nghiêm nghị đứng xa chỗ những chiếc xe ngựa kia. Dưới ánh mặt trời, đồng tử của hắn chợt lóe lên một tia quỷ dị. Mái tóc của hắn tung bay trong gió cuồn cuộn như cơn thịnh nộ của hắn lúc này, khuôn mặt anh tú, tuấn lãng giờ đây đã đằng đằng sát khí, hắn nói với Vân Thương: “Ngươi thử đoán xem rốt cuộc nàng ấy đã đi đâu?” Vân Thương sau khi chứng kiến cơn thịnh nộ của Dạ Trọng Hoa, cũng chỉ có thể cẩn thận nói: “Quả thực tâm tư của Âu Dương Vũ không ai có thể nắm bắt được.” Một gã thị vệ từ xa xa đã chạy tới: “Bẩm nhị hoàng tử, không có tin tức gì của vương phi ạ!” “Ngu xuẩn!” Dạ Trọng Hoa trong ngực kịch liệt phập phồng, hắn dùng lực đá ngay bên ngực, sau đó liền tung một cước vào bên đùi trái của tên thị vệ. Tên hộ vệ lúc đó trong miệng phun ra một ngụm máu tươi. Hắn ôm lấy ngực của mình, vừa định mở miệng cầu xin tha thứ, cũng vừa đưa ánh mắt đầy sự yếu ớt nhìn chủ tử hắn. Âu Dương Vũ vốn là đang nấp ở rất gần với Dạ Trọng Hoa và Vân Thương, nàng có thể nghe rõ giọng nói của họ phát ra, cũng có thể thấy rõ ràng hoa văn trên chiếc hài mà họ mang. Vốn nàng có chút khẩn trương, tim nàng bây giờ như trống đập trong ngực kêu bang bang phanh. Mà lúc này nàng đột nhiên bị một màn ngay trước mắt đập tới, trên mặt nàng dần dần trở nên trắng bệch! Trong đầu nảy sinh ra hàng trăm ý nghĩ mông lung hoảng loạn, chẳng nhẽ nàng muốn bị hắn phát hiện sao?! Thị vệ hét lên một tiếng, Âu Dương Vũ gắt gao nhắm chặt hai mắt lại. tên thị vệ chỉ còn biết để lại sau đó một tiếng kêu sợ hãi, còn chưa kịp hoàn hồn, lại cảm thấy mình lại bị nhận thêm một cước nữa. Âu Dương Vũ chỉ thấy Vân Thương khẽ cúi đầu không dám mở miệng nói gì! Hộ vệ trên mặt đất xoay một vòng trên không sau đó rơi xuống đất, hắn chỉ cảm thấy khắp người đau đớn vô cùng. Sau đó hai mắt hắn chợt mở to tỏ vẻ ngạc nhiên, đưa tay chỉ về chỗ mà Âu Dương Vũ đang cố gắng cúi đầu xuống, không nói nên lời liền hôn mê bất tỉnh. Vân Thương nhìn thấy tên thị vệ ngất đi sau một cước đá của chính mình, nhìn qua thấy vẻ mặt tái mét của Dạ Trọng Hoa, cảm thấy mệt mỏi thở dài: Ngươi đừng có trách ta a, nếu như ta không làm như vậy thì ngươi cũng sẽ bị tên Dạ Nhị này trút giận cho đến chết thôi a! Dạ Trọng Hoa cảm thấy phiền phức nhìn tên hộ vệ hôn mê trước mắt, hừ lạnh một tiếng, liền phẩy tay hướng đoàn xe bỏ đi, Vân Thương ở phía sau sờ sờ cái mũi, phân phó hạ nhân đem tên hộ vệ kia mang đi, sau đó cũng theo Dạ Trọng Hoa rời đi. Âu Dương Vũ sau khi đã thấy bọn họ đi xa, mới phát hiện ra vừa rồi toàn thân mình các tế bào dường như bị đóng băng toàn bộ, dây thần kinh căng lên đến cực điểm. Bây giờ bọn họ đi rồi, nàng lúc này cảm thấy toàn thân lập tức thở phào nhẹ nhõm. Nàng thoải mái giơ hai tay lên, vỗ ngực một cái, thở một hơi dài: “Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!”Nói xong nghiêng người lặng lẽ đi ra ngoài. Trải qua một ngày căng thẳng, sắc trời cũng nhanh chóng buông xuống. Dạ Trọng Hoa ngồi một mình ở bên trong xe, nghĩ rằng Âu Dương Vũ cứ như vậy không coi mình ra gì, không quan tâm đến suy nghĩ của hắn lại càng khiến hắn thêm phẫn uất, nâng tay tung một chưởng mạnh vào vách xe ngựa, xe ngựa ngay lập tức vang lên tiếng vỡ vụn. Hộ vệ bên ngoài xe nhìn thấy tình cảnh trước mắt trong lòng cảm thấy kinh hoảng, chỉ lặng lẽ cúi đầu cho qua một bên, không dám tiến lên. Dạ Trọng Hoa nhìn thấy đám hộ vệ trước mắt, bỗng nhiên nhớ tới hôm nay sau khi bị Vân thương đá một cước, tên hộ vệ kia trước khi té xỉu là những hành động vô cùng kì quái. Vừa lúc thấy Vân Thương bước vào xem tình hình hắn liền lên tiếng tra hỏi: “Tên thị vệ bị đánh hôm nay đang ở đâu?” Vân Thương nhất tưởng, nói: “Cái tên bị đánh đến hôn mê bất tỉnh kia á? Hắn đang nghỉ ngơi ở ngoài lều.” Dạ Trọng Hoa thiếu kiên nhẫn nói: “Phái người gọi hắn tới đây.” Không bao lâu sau, có người lập tức dẫn tên thị vệ đến, nhìn hắn đi đứng không được bình thường thoải mái cho lắm. Đương nhiên thôi, bị Dạ Trọng Hoa làm một cước ngay đùi kia cơ mà. Hộ vệ liền đi tới trước mặt Dạ Trọng Hoa, quỳ rạp xuống đất. Dạ Trọng Hoa lạnh tanh nhìn hắn một cái: “Trước khi ngươi hôn mê có làm những hành động kì lạ, ngươi nhìn thấy gì?” Hộ vệ thấy Dạ Trọng Hoa hỏi mình, liền nhanh chóng trả lời: “Hôm nay ngã trên mặt đất, trước lúc hôn mê tiểu nhân nhìn thấy dưới xe có người đang ẩn nấp trong đó, bộ dáng trông rất giống vương phi, vừa định lên tiếng, thì...” Nói xong hắn nhìn vào mắt của Vân Thương, chỉ thấy đối phương sờ sờ cái mũi, vẻ mặt vô tội, tiếp tục nói: “thì ngất đi ạ.” Dạ Trọng Hoa nghe vậy vội vàng đi đến chiếc xe ngựa cuối cùng ở đằng xa kia, cầm lấy cây đuốc trên tay thị vệ bên cạnh đưa nhanh xuống phía dưới gầm xe xem xét, đã thấy dưới gầm xe trống rỗng, cũng không có người nấp ở đây. Hắn lập tức đứng dậy, đi đến xe ngựa bên cạnh, mở cửa xe ra, bên trong cũng không có người. Dạ Trọng Hoa thất vọng vô cùng, một tay bắt vách tường trống rỗng của xe ngựa, sau đó liền dùng sức mà đập nát nó, giận dữ đem cây đuốc ném đi, trên mặt hắn lúc này lúc ẩn lúc hiện theo ngọn đuốc trước mặt trông giống như Diêm Đế dưới địa ngục, tâm tình lúc này của hắn khó ai có thể dò được, âm thanh lạnh lùng nói: “Lại chậm một bước!” Ha! Vương phi của hắn! Nàng so với hồ ly còn giảo trá hơn nhiều, so với cá chạch còn trơn trượt hơn nhiều, hắn thật sự đã được mở rộng tầm mắt. Nói xong liền giương đôi mắt phẫn hận trừng mắt nhìn Vân Thương, ánh mắt kia cứ như hận không thể bổ tới đào lỗ trên người Vân Thương kia ra thành nhiều lỗ kia. Vân Thương tự biết mình sai, liền quay đầu đi không dám nhìn hắn cũng không dám nói gì. Nhưng vào lúc này, hắn lại vừa đúng lúc thấy một tên hộ vệ cứ ấp a ấp úng muốn nói gì nhưng lại thôi, mới nhớ ra hôm nay vì mãi tìm kiếm vị vương phi xảo quyệt này nên vẫn chưa xem xét rõ tình hình trong đoàn tùy tùng, liền chủ động hỏi người nọ: “Có chuyện gì?”Người nọ thấy Vân Thương chủ động hỏi, vội vàng đáp: “Khởi bẩm đại nhân, hôm nay đoàn xe của chúng bị thiếu mất một con ngựa, vừa nãy có người thấy có ai đó đã cưỡi con ngựa đó đi về phía bên kia!” Nói xong hắn chỉ nơi đó cách không xa khu rừng rậm kia là bao. Vân Thương lập tức hỏi: “Bao lâu rồi?” “Ước chừng đã được một canh giờ.” Còn chưa kịp đợi Vân Thương đến bẩm báo, Dạ Trọng Hoa đã nhanh chóng vọt tới đoạt lấy ngựa của một gã hộ vệ trước mặt, phi thân lên ngựa, rất nhanh hướng về phía rừng rậm mà vọt đi, Vân Thương ở phía sau thấy thế vội hét to lên: “Dạ Nhị, ngươi đợi ta với!” Hai người kia đúng là trời sinh một cặp mà: nàng muốn tung cánh hắn sẽ là người bẻ gãy đôi cánh kia. Âu Dương Vũ chậm rãi cưỡi ngựa đi vào trong khu rừng rậm rạp, cũng không phải nàng không muốn đi nhanh, nàng biết chắc chắn không bao lâu nữa Dạ Trọng Hoa sẽ phát hiện ra nàng trốn thoát bằng ngựa thế này cũng khẳng định sẽ nhanh chóng đuổi theo. Chỉ có điều ban nãy thúc ngựa chạy như điên, Âu Dương Vũ mới phát hiện ra một điều, nàng vẫn mãi không thể thoát khỏi được khu rừng bí ẩn này. Âu Dương Vũ càng đi sâu vào càng cảm thấy khu rừng rậm này rất là quái dị, giống như là mê cung không thể tìm ra lối thoát. Nếu như cái không gian kia của nàng không phải bị hỏng thì nàng đã dùng đến chiếc la bàn, lúc đó mọi chuyện cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều a. Nhưng lúc này đây, nàng bị lạc đường, vì thế nên nàng cùng ngựa dừng lại, ngồi xuống gốc cây gần đó từ từ suy nghĩ tìm cách thoát ra khỏi nơi quỷ quái này. Vốn là đang chìm đắm trong suy nghĩ, Âu Dương Vũ chợt im lặng lắng nghe tiếng động xung quanh. Trải qua nhiều năm huấn luyện trong đội đặc công, theo bản năng nàng nhanh chóng đứng lên, nàng chậm rãi nhìn kỹ lưỡng bốn phía xung quanh, chợt phát hiện xung quanh chỉ toàn một màu đen, nàng căng thẳng nhíu mày, khẽ cắn môi, ánh mắt đã nhìn không thấy gì phía trước vậy nàng cố gắng ngưng thở tập trung thính lực vào lỗ tai đi. Âu Dương Vũ lẳng lặng lắng nghe âm thanh bốn phía, cả người vẫn không nhúc nhích, đề phòng quan sát bốn phía. Mây đen từ từ xua tan đi để lộ ra vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời, ngay khi ánh trăng chiếu sáng lên khu rừng rậm kia. Lập tức, Âu Dương Vũ liền nghe thấy âm thanh sắc bén của tiếng gió rít qua tai nàng, nàng trợn mắt lên nhận ra ngay lập tức tình hình lúc này, liền thấy có một tên hắc y nhân cầm thanh kiếm bay đến đâm về hướng nàng đang đứng. Ngay khi thanh kiếm cách khuôn mặt của mình chỉ còn mấy centimet,Âu Dương Vũ thân thủ rất nhanh thuận thế ngã trên lưng ngựa, nhấc chân hướng về phía ngực tên hắc y nhân đó đạp hắn một cước. Ngay lúc đó tên hắc y nhân có chút ngỡ ngàng, hắn không tưởng tượng được nàng lại đương nhiên có võ công, nhất thời chưa kịp chuẩn bị nên bị dính phải đòn tấn công bất ngờ từ nàng. Không đợi Âu Dương Vũ đứng dậy, tên hắc y nhân nhanh chóng xoay người bay tới. Âu Dương Vũ cũng chỉ có thể nghiêng người né tránh liền rơi xuống đất, sau đó nhanh chóng đứng lên, né một kiếm vừa xẹt qua khuôn mặt của nàng, một tay nàng nhanh chóng đánh bổ trên gáy tên hắc y nhân, hắc y nhân không kịp hét lên ngã xuống đất. Âu Dương Vũ rất nhanh lui lại mấy bước, nương theo ánh sáng của ánh trăng, nàng rõ ràng phát hiện có rất nhiều tên hắc y nhân, đông nghìn nghịt, hẳn có thể ước chừng lên đến mấy chục tên chứ không ít. Âu Dương Vũ ban đầu có chút kinh hãi, tuy rằng đã dự tính trước rằng không phải chỉ có một tên hắc y nhân này muốn đến ám sát nàng, nhưng nàng cũng không ngờ rằng lại có nhiều người đến như vậy. Không biết là ai lại hận nàng đến như vậy, phái ra đám sát thủ theo nàng đến tận nơi này để giết nàng. Trên mặt Âu Dương Vũ tràn ngập thần sắc chết chóc, ánh mắt tràn ngập sự sắc bén mà lạnh buốt như băng. Theo kinh nghiệm lâu năm của nàng cho hay, nàng tiến cũng không được mà lui cũng không xong, nàng lại càng không thể luống cuống được, hôm nay mặc kệ có trốn thoát khỏi tay Dạ Trọng Hoa được hay không thì cũng phải chiến đấu trận chiến sống còn này mới được. Tên hắc y nhân thấy sắc thái bình tĩnh của Âu Dương Vũ, trên người tản ra một loại sát khí sắc bén khiến cho người ta gần như bị uy hiếp không thể nhúc nhích được, hắn có chút chậm chạp không dám tiến lên. Một lát sau, tên cầm đầu trong đám hắc y nhân nhìn mọi người nháy mắt ra hiệu tiến lên, cùng nhau rút kiếm, hướng về phía Âu Dương Vũ ùa lên. Âu Dương Vũ lạnh lùng cười, vừa định liều mạng một trận chiến, bên tai chợt vang lên một thanh âm: “Kẻ nào dám làm động đến vương phi của bổn vương!” [ Mẹ ơi...Ẻm xuất hiện rồi.....mừng muốn chớt....thế mới nói Cô à Cô có phúc mà chạ biết hưởng hết trơn hết trọi a...Ngừ ta bất chấp tánh mạng tới rồi kìa!!! ^^]
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]