“Tứ tỷ, tỷ làm gì vậy?” Âu Dương Vũ bày ra bộ mặt nghi hoặc: “Này, tỷ đùa muội sao? Muội chẳng có lý do gì để phải làm những chuyện như thế cả?”
Nói xong, mỉm cười cười, cầm chén ngọc bích nhỏ lên rót trà cho Âu Dương Doanh: ”Nếu tỷ đã đến đây rồi thì đừng lãng phí cảnh đẹp nơi này, ngồi xuống cùng muội uống trà đi?”
Âu Dương doanh lấy hai tay che mặt, hung hăng trừng mắt nhìn vào trong chén trà trên tay nàng, như nhìn thấy tang vật, liền từ từ lui về phía sau: “Đừng có ở chỗ này mà làm bộ làm tịch, ai mà biết được ngươi có bỏ độc bên trong hay không?!”
Âu Dương Vũ nhìn chén trà trong tay, tỏ vẻ tiếc nuối thở dài, vốn nghĩ đã hại cô ta trở thành như thế, có ý tốt muốn đưa thuốc giải cho cô ta. Thế nên chỉ cần uống chén trà này, nước trà gặp khí trời kết hợp với vết mực đen người mặt nàng sẽ tự nhiên biến mất, nếu cô ta đã không cảm kích thì...quên đi.
Âu Dương Vũ bảy bộ mặt ủy khuất: “Tứ tỷ, tỷ nói như vậy khiến cho muội cảm thấy rất buồn. Đây là trà thượng hạng, không uống thì đừng có hối hận —— còn nếu tỷ đã không có tâm trạng thưởng thức thì muội muội ta cũng không ép buộc,“
“Âu Dương Vũ, ngươi nhớ kỹ ngày hôm nay cho ta!” Âu Dương doanh trong mắt hiện lên chút tàn khốc, “Đừng tưởng rằng ta không có biện pháp gì để trừng trị ngươi, ngươi chờ đó, ta sẽ bắt ngươi phải trả giá đắt cho những việc làm mà ngươi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sung-phi-cua-ta-vuong/1634277/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.