Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, A Tú vội vàng nhanh chóng chạy vào, thần sắc mang theo một chút hoảng loạn: “Tiểu thư, tiểu thư! Không hay rồi!”
“Vội vội vàng vàng như thế...Có chuyện gì sao?” Âu Dương Vũ không khỏi thở dài một hơi, nha đầu A Tú này đúng là không biết kiên nhẫn, mỗi lần có chuyện lên là đều hấp tấp vội vàng như thế.
“Nô tỳ đang định mua cho người một ít trái cây để ăn, lúc đi ngang qua núi giả, nô tỳ chợt nghe được nha hoàn bên cạnh Tứ tiểu thư nói nàng muốn hủy hoại dung nhan của người a.”
“À!? Thật không?”Môi của nàng mang theo một chút nghiền ngẫm, không có một chút kinh ngạc. Nói vậy Âu Dương Doanh sẽ không đời nào bỏ qua chuyện hủy dung của mình đâu a.
Nàng bình tĩnh như vậy khiến A Tú trợn tròn hai mắt lên nhìn, “Tiểu thư, chẳng lẽ người không sợ một chút nào sao?”
“Sợ cái gì?” Âu Dương Vũ không chút để ý, nhìn nàng một cái, thấy hai tay nàng trống rỗng liền nói, “ Chẳng phải em vừa nói muốn mua hoa quả cho ta thưởng thức sao, đúng lúc tiểu thư em đây đang đói bụng, nhanh mang chút điểm tâm cho ta đi.”
Nhìn A Tú bước ra khỏi cửa, Âu Dương Vũ ngồi trước bàn, tay bắt đầu đùa nghịch lọ dược, bên môi vẽ a ý cười lãnh khốc: muốn hủy dung nhan của ta sao, vậy thì trước tiên hãy cố giữ khuôn mặt xinh đẹp của ngươi đi.
Nửa đêm, một thân ảnh màu đen yểu điệu vô thanh vô thức xuất hiện ở trong phòng Âu Dương Doanh, nàng đứng ngay trước đầu giường của Âu Dương Doanh, nhìn chằm chằm nữ nhân đang say ngủ say trước mặt, lấy bút lông viết vẽ lên mặt nàng, hoàn thành xong tác phẩm, Âu Dương Vũ hài lòng nhìn hai con rùa lớn rõ to hai bên má của Âu Dương Doanh mà nàng vừa mới nghịch xong.
Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua ô cửa sổ chiếu sáng vào trong phòng, Âu Dương Vũ cảm thấy vô cùng vừa lòng, thứ này là nàng vừa mới nghiên cứu chế tạo ra, nếu như không tìm được giải dược, thì cả đời cũng đừng mong vác mặt mà nhìn thiên hạ, có điều so với ý định dùng a xít sunfuric để hủy dung nàng thì việc nàng làm hôm nay quả thật vẫn còn hơi nhẹ tay a.
Âu Dương Vũ sau khi giải quyết xong mọi chuyện liền thu xếp rời khỏi phòng, không một tiếng động đi ra ngoài. Ngày hôm sau, Âu Dương Vũ bất giác nghe tiếng thét chói tai ở trong phủ liền tỉnh dậy.
Tiếng kêu thét chói tai của Âu Dương Doanh hẳn khiến cho toàn bộ cái phủ thừa tướng này đều bị đánh thức, Âu Dương Vũ chỉ đơn giản là làm ngơ không thèm đếm xỉa, khẽ nằm xuống cuộc tròn chăn tiếp tục ngủ.
Đợi cho đến khi nàng từ từ tỉnh dậy, A Tú tiến lên hầu hạ, thấp giọng nói: “Phu nhân phái Ngô ma ma mời tiểu thư đi qua đó.”
“Sao?!”
“Ngô ma ma đang đứng đợi ở ngoài cửa “
“Kêu nàng đợi lát nữa đi.” Âu Dương Vũ chậm rãi ăn cơm, mắt liếc nhìn thấy vẻ mặt bất mãn của Ngô ma ma, Âu Dương Vũ cũng không để ý đến nàng, nàng cũng là một hạ nhân thấp hèn mà thôi.
Âu Dương Vũ cũng nhanh chóng hoàn thành bữa ăn của mình rồi hướng đến biệt viện của Tôn thị mà đi. Tôn thị lúc này đây đang ngồi cao cao tại thượng trên ghế, một thân sắc màu xanh ngọc, trên đầu được đeo không biết bao nhiêu là trâm ngọc coi bộ muốn gãy cổ vì đống trang sức trên đầu rồi, chẳng lẽ nàng sợ rằng nếu không làm như thế thì không có ai biết rằng nàng có nhiều đồ trang sức quý giá hay sao?Vừa thấy Âu Dương Vũ đến, vẻ mặt của nàng đột nhiên giận dữ hét lớn một tiếng: “Ngươi, quỳ xuống cho ta!”
Âu Dương không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn nàng, thần sắc cố ý lộ ra chút ủy khuất: “Không biết nữ nhi đã làm sai chuyện gì? Vì sao phải quỳ?”
“Ngươi còn muốn giả nhân giả nghĩa hay sao, không phải ngươi hãm hại tứ tỷ, khiến nó giờ.....” Tôn thị nói đến đây xong liền đột ngột im bặt, trên mặt vô cùng đau khổ.
Âu Dương Vũ mở đôi mắt to tròn có ý tốt hỏi: “Tứ tỷ làm sao vậy?” Tôn thị thấy Âu Dương Vũ không chịu thừa nhận, ngực đau tức đến phập phồng, cơ hồ là đang tức muốn chết đây mà.
Âu Dương Vũ nhíu mày: “Chẳng lẽ là tứ tỷ bị mộng du hay sao? Hôm kia nửa đêm nữa hôm nàng có chạy đến phòng ta, lúc đầu ta còn tưởng là kẻ xấu...nên nhanh chóng đuổi nàng đi a, dọa chết người!”
“Bảo sao Doanh nhi lại bị thương đến như vậy, thì ra là ngươi cho rằng nàng là quỷ!” Tôn thị nghĩ đến ngày hôm qua Âu Dương Doanh ngay cả cử động chân tay cũng trở nên khó khăn hơn, không thể đứng dậy được, nàng đau lòng muốn chết, hỏi nàng thì nàng hoàn toàn không biết gì cả, nguyên lai là Âu Dương Vũ diễn tuồng.
“Phu nhân, nếu như nói người bây giờ không có chút đau lòng nào thì cũng là không phải đạo lý a, tam tỷ, tứ tỷ là do chính bản thân người mang nặng đẻ đau, dày công dưỡng dục như thế, người bênh vực các nàng là chuyện đương nhiên. Thế nhưng người cũng không nên đem hết tất cả nước bẩn hắt hết lên người ta như thế nha. Ta cũng là nữ nhi của Âu Dương gia, nửa đêm có người đột nhập vào khuê phòng của ta như thế, người thử nói xem có sợ không chứ, nếu như đụng phải tên nào có ý đồ gì thì có đánh chết cũng xứng đáng a. Dù sao thì ta cũng chỉ là ném nàng ra khỏi phòng ta mà thôi, về phần nàng có bị té hay bị thương gì, không chừng là nàng lại mộng du đến phòng của tam tỷ làm loạn gì đó bị tam tỷ biến thành ra như vậy!”
“Ngươi già mồm vừa vừa phai phải thôi! Được lắm, ngươi làm gì cũng đừng tưởng qua mắt được ta. Trên mặt Tứ tỷ ngươi thành ra vậy có phải ngươi làm hay không?”
“A? Tứ tỷ trên mặt có cái gì vậy?”
“Âu Dương Vũ, ngươi đừng ném đá giấu tay!”
“Ai, mẫu thân,oan uổng cho ta quá đi. Đối với thân phận là Dạ vương phi của Tây Lăng quốc mà nói, người lại đem nước bẩn mà hắt lên người ta như vậy, riêng ta thì không sao nhưng người cũng phải giữ chút thể diện gì đó cho Tây Lăng quốc chứ? Không phải sao?”
“Ngươi... Ngươi!” Nghĩ đến những chuyện Âu Dương Vũ vừa nói, mặt của nàng càng đen hơn, “Hiện tại sính lễ còn chưa có mang đến, ngươi vẫn chưa có tư cách gì để nói câu đó với ta cả!”
Vừa nói xong, một tiểu nha đầu chạy tới bẩm báo: “Phu nhân, Dạ Nhị hoàng tử mang đến phủ ta bao nhiêu là đồ sính lễ vô cùng nhiều a. Ngài nhanh ra xem.”
Tôn thị vội vàng đi ra, nhìn thấy đống sính lễ nhiều vô kể kia, đồ cưới mang đến nhiều không thể đến được a, sính lễ nhiều đến nỗi sân trước không đủ chỗ để chứa liền kéo dài ra đến tận cửa phủ, nhìn thật là đồ sộ, Tôn thị mặt kịch liệt co rúm lại, trong mắt lóe lên tia ghen ghét, nếu không phải tại Âu Dương Vũ, những thứ này.....những thứ này! Đều đã thuộc về nàng.
A Tú đã sớm bị đống châu báu đó hấp dẫn đến nỗi đứng đực ra nhìn nhưng ngay cả một món nàng cũng không dám đụng chạm qua, nàng quay lại nhìn Âu Dương Vũ nói: “Oa, Tiểu thư thật có phước a!”
“Tiểu thư, đây là cái gì a?” Âu Dương Vũ tùy ý cầm viên ngọc hổ phách gì đó nhét vào tay A Tú nói: “Ngươi cầm lấy mà dùng đi.”
A tú hai mắt mở thật to, hai tay bởi vì kích động ức chế không được run lên, trong khoảng thời gian ngắn đó cũng không biết nói cái gì cho phải, trên mặt giống như vừa mừng vừa lo, tựa tiếu phi tiếu, những thứ kia nếu như đem cho bọn họ hẳn họ sẽ không còn phải lo nghĩ đến chuyện không có cái ăn cái mặt nữa a thế mà Âu Dương Vũ ngay cả nhìn cũng không thèm liếc qua tùy ý cho A Tú.
Những hạ nhân xung quanh đều bắt đầu có cảm giác hối hận, lúc trước vẫn là xem nhẹ vị ngũ tiểu thư vô dụng háo sắc này, nhưng về sau nàng đã trở thành vương phi của Dạ Nhị hoàng tử, là người có thân phận vô cùng tôn quý của Đông Tấn quốc. Nếu như lúc trước không bị Tam, Tứ tiểu thư xúi giục để cấu kết nhau khi dễ hiếp đáp nàng thì bây giờ bọn họ cũng sẽ được thưởng bao nhiêu của lạ báu vật ở đây rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.