Âu Dương Vũ tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Đúng rồi, phụ thân,chắc chắn công chúa sẽ không buông tha cho ông đâu, cho nên từ hôm nay trở nên cuộc sống của ông có vẻ sẽ không hề dễ chịu chút nào! Ai, bây giờ cũng không còn sớm nữa, Vũ nhi xin về phòng trước.” Nói xong đứng lên, sửa sang lại quần áo, chậm rãi rời đi. Bị những lời Âu Dương Vũ nói làm cho Âu Dương Lưu hắn như bùng lên lửa giận, đợi khi nàng ra khỏi cửa, hắn phun ra một ngụm máu tươi, lớn tiếng quát: “Cút!” Sau khi nghe tin có thánh chỉ của Hoàng thượng đến, cả cái phủ Âu Dương này một mực cho rằng hôm nay sẽ đến chúc mừng cho Âu Dương Doanh, vậy mà cái tên công công đó lại quăng cho Âu Dương Vũ thánh chỉ đó, lại còn ban cho danh hiệu là vương phi của Dạ Nhị...Thật đúng là tức đến hộc máu. Vốn tưởng rằng ở trước mặt mọi người, Dạ Trọng Hoa đã từ chối Dao Hoa công chúa thì lúc đó mình sẽ là người nắm phần cơ hội vàng đó, ai ngờ hắn lại chọn Âu Dương Vũ, hơn nữa lại được do chính hoàng thượng ban hôn. Lúc trước chẳng phải Âu Dương Vũ là người mà nàng luôn tìm mọi cách để hiếp đáp, bắt nạt hay sao, giờ thì mọi chuyện sao lại thành ra thế này? Nàng càng nghĩ càng giận, trên mặt hiện lên một tia dữ tợn, Âu Dương Vũ, cái loại háo sắc vô dụng như cô vạn lần không bao giờ xứng đáng để được Dạ Phi Bạch yêu thương! Âu Dương Doanh lúc này mới nhớ ra vừa rồi Tào công công có thể hiện thái độ ngưỡng mộ đối với vẻ đẹp khuynh thành khuynh sắc của Âu Dương Vũ, trong lòng không khỏi ghen tức. Tình cờ nhìn thấy Âu Dương Vũ theo Âu Dương Lưu đi từ trong thư phòng đi ra, diện mạo của Âu Dương Vũ quả thực rất thanh tú, chẳng qua vì trước kia tiếng xấu lan xa nên không ai dám cầu hôn, bộ dáng của cô ta mấy ngày hôm nay hoàn toàn không giống trước đây. Âu Dương Vũ trước mặt có một đôi mắt vô cùng bình tĩnh cùng cơ trí, bên môi cong lên duyên dáng khiến cho người khác phải hồn siêu phách lạc. Trong lòng Âu Dương Doanh càng ngày càng nổi lên cơn ghen tức, trên khuôn mặt xinh đẹp chợt xuất hiện vẻ trào phúng nồng đậm: “Để xem, bây giờ thân phận đã thay đổi, mà trông thái độ nóng giận của phụ thân mình thế kia thì xem ra cô bị phụ thân giáo huấn không ít nhỉ?” “Phụ thân hình như rất vui mừng, còn cùng muội tâm sự rất nhiều chuyện.” Âu Dương Vũ thản nhiên đáp, đi lướt qua mặt nàng đi qua. Âu Dương Doanh nhìn bộ dáng của nàng rời đi, mái tóc đen mượt như nhung khẽ tung bay trong gió, những cánh hoa anh đào xung quanh khẽ rơi xuống tuyệt mỹ mà tinh tế bao quanh thân người nàng thật dễ khiến cho con người sinh ra cảm giác như hằng nga giáng trần đẹp không thể dùng bất kì một ngôn từ nào để diễn tả vẻ đẹp trước mắt này. Âu Dương Doanh càng thêm ganh tị, Dạ Phi Bạch thích cô chẳng phải là do khuôn mặt xinh đẹp yêu nghiệt của cô đã thành công trong việc quyến rũ hắn hay sao? Ta thật sự muốn biết, nếu như cô không còn khuôn mặt như thế nữa thì liệu cô còn dám vác mặt đi dụ dỗ Dạ Nhị hoàng tử nữa hay không?!Âu Dương Vũ lúc này cảm nhận một cỗ khí lạnh từ phía sau truyền đến, nàng xoay người sang, đưa ánh mắt hào sảng, không chút úy kỵ nhìn lại cặp mắt đầy hận thù kia của Âu Dương Doanh, bên môi khẽ vẽ lên ý cười đạm mạc sau đó bình thản trở về biệt viện. Khi chiều, Âu Dương Vũ nhìn thấy Âu Dương Doanh, nàng có cảm giác không ổn, chỉ sợ cô ta sẽ không từ bỏ ý đồ hãm hại mình. Vì thế nên, mới tờ mờ canh ba, trong phòng ngủ của Âu Dương Vũ chợt xuất hiện một bóng đen nàng cũng chả có bất ngờ gì. Bóng đen chậm rãi tới gần bên giường Âu Dương Vũ, trong tay hình như là cầm vật gì đó, mùi hương rất nồng đậm.Dựa vào khứu giác nhạy bén của mình, hẳn đây chính là a xít sunfuric, loại a xít sunfuric này ở hiện đại chính là vũ khí nhanh nhất, chuẩn xác nhất để có thể hoàn toàn hủy hoại dung nhan, thật không ngờ ở cái thời cổ đại cũng có thứ này, xem ra Âu Dương Doanh cũng còn có đầu óc nhỉ? Lại có thể tìm được loại thuốc này, chẳng qua, cô tưởng có thể dễ dàng thực hiện được ý đồ này sao? Aaa.....Ta thấy a xít sunfuric...nếu không cho cô thưởng thức qua một lần cũng cảm thấy có chút lãng phí. Mắt thấy bóng đen trước mặt chậm rãi muốn cầm a xít sunfuric trong tay đổ ra, mắt Âu Dương Vũ lập tức mở to, nhẹ nhàng hừ một tiếng, người trước mắt cũng lập tức dừng động tác, Âu Dương Vũ cẩn thận xoay người một cái né qua, bên trong ống tay áo lấy một chút thuốc bột, tay khẽ vung lên, bóng đen trước mặt không kịp đề phòng hét lên một tiếng rõ to.. “A”......một tiếng rồi ngất đi. Âu Dương Vũ nhanh chóng thắp đèn, nhìn rõ Âu Dương Doanh nằm trước mặt, đôi mắt nàng chợt lóe lên tia sát ý, bên môi lạnh lùng cong lên, hung hăng đạp nàng một cước, Âu Dương Vũ thản nhiên nhìn Âu Dương Doanh khẽ rên lên một tiếng sau đó hôn mê bất tỉnh. Âu Dương Vũ lấy a xít sunfuric từ tay Âu Dương Doanh nhanh chóng cất đi, quay người lại chợt phát hiện trong phòng còn có một người nữa. Âu Dương Vũ còn chưa kịp nghĩ đến chuyện phải xử lý sạch sẽ người này thế nào thì không ngờ từ phía sau lưng nhanh chóng bị người ôm vào ngực. Âu Dương Vũ chợt ngửi được mùi hương quen thuộc —— Dạ Trọng Hoa ____! “Này, ngươi buông ta ra!” Âu Dương Vũ căm giận muốn giãy khỏi vòng ôm của hắn nhưng hai tay của Dạ Trọng Hoa giống như kìm sắt vây trọn lấy nàng khiến nàng không thể cử động. “Bổn vương đang suy nghĩ, rốt cuộc vương phi của bổn vương còn mang đến bất ngờ nào để bổn vương được tận mắt thưởng thức.” Hắn nói chuyện luôn như vậy, không nhanh không chậm, ôn nhuận, trầm thấp tà mị, khi thì tùy ý, khi thì lãnh khốc bức người. Trong lòng Âu Dương Vũ thầm oán, con người này đúng là âm hồn bất tán mà, xuất hiện bất ngờ như vậy, thật đúng là khiến cho người ta không thể nào mà đoán ra được tâm tư suy nghĩ của hắn, nàng không có ý định sẽ trả lời hắn, cúi đầu không nói. Dạ Trọng Hoa thấy nàng không hề giãy dụa, Hai cánh tay cũng buông lỏng một ít, giơ tay phải lên khẽ xoa da thịt mịn màng bên dưới cằm nàng: “Vừa rồi nếu như ngươi có thể ngủ sâu hơn một chút thì mặt của ngươi về sau trông sẽ như thế nào?” Và cũng chính vì Âu Dương Vũ biết hắn sẽ âm thầm phái người bảo vệ mình cho nên nàng chắc chắn hắn sẽ không để nàng rơi vào bất kì tình huống xấu nào. Lời còn chưa kịp nói ra thì ngay sau đó Dạ Trọng Hoa đột nhiên cuồng nhiệt hôn lên cánh môi mỏng của nàng, bá đạo mà cường thế, lại không mất đi sự ôn nhu. “Này...” Âu Dương Vũ đánh vào ngực hắn, người đàn ông chết tiệt này tại sao mỗi lần gặp nàng lại đều khi dễ nàng, chiếm tiện nghi của nàng! Nàng với hắn rõ ràng một chút quan hệ cũng không có! Khi cảm thấy nàng bị hắn hôn đến thiếu khí thì môi hắn mới lưu luyến mà rời môi nàng. Hắn khẽ cười hài lòng, nụ cười ái muội làm say lòng người. Không đợi cho nàng có thời gian kịp thích ứng, Dạ Trọng Hoa lại một lần nữa hôn lên môi của nàng,nhẹ nhàng triền miên, hắn cúi đầu, âm thanh theo đôi môi mỏng của hắn thoát ra giống như ác ma ở địa ngục vô cùng đáng sợ: “ Nếu như ai đó dám làm nàng tổn thương, bổn vương chắc chắn sẽ nghiền xương kẻ đó thành tro!” Trái tim Âu Dương Vũ đột nhiên không tự chủ được đập thình thịch, cho dù có là ở thế giới hiện đại thì chưa từng có một ai nói với nàng những lời như thế này một cách thật lòng và bá đạo như hắn. Dạ Trọng Hoa nhìn thấy khuôn mặt ngây dại của Âu Dương Vũ, con ngươi đen láy của hắn khẽ mang ý cười, sáng lấp lánh như ánh hào quang của mặt trời, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ ngạo nghễ tuyệt thế không ai sánh bằng, hắn đưa tay khẽ vuốt nhẹ lên môi nàng bá đạo nói: “Ngươi là nữ nhân của bổn vương, bất kì ai cũng không thể khiến ngươi tổn thương.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]