Người có thể gọi Lục Thiên Huyền là Thiên Huyền thân phận chắc chắn là cao không thể tưởng nổi.
Nhưng Trần Hạo Hiên chỉ hừ lạnh một tiếng: “ Thân phận thật sự của tôi, ông không xứng để biết.”
Nói xong, Trần Hạo Hiên xoay người chuẩn bị rời đi.
Dường như giải quyết được một chuyện lớn trong đáy lòng.
“Mẹ, hồi đó con và mẹ cùng bị đuổi giết, đi đến thành phố Ninh Hạ. Năm năm rồi, con trai trở về rồi. Mẹ yên tâm, người đuổi giết chúng ta, con nhất định sẽ điều tra rõ ràng.”
“Bây giờ, con đã có đầu mối rồi. Bà ta tên là Diệp Lan Hoa.”
“Hơn nữa, con còn biết Diệp Lan Hoa là người vợ hiện tại của người đàn ông kia. Người đàn ông kia, không xứng để cho con gọi một tiếng bố. Mẹ an nghỉ đi, con trai sẽ đến tỉnh Tâm Hợp đòi lại công bằng.”
Trần Hạo Hiên vẫn chưa đi, Hạ Cơ Uyển vội vàng bò đến trước mặt anh, ôm chặt hai chân anh: “Trần Hạo Hiên, đừng giết em.”
“Chồng à, em không muốn chết.”
“Nếu em chết rồi, đứa trẻ phải làm sao?”
“Chồng à, cầu xin anh đừng giết em. Ngày trước đều là em có mắt không tròng, nhưng đứa trẻ kia là vô tội.”
Tim của Trần Hạo Hiên rung lên.
Năm năm trước anh rời khỏi thành phố Ninh Hạ, quả thực vẫn luôn nghĩ rằng đứa trẻ kia là con mình. Mỗi lần Hạ Cơ Uyển gửi ảnh tới, anh đều cẩn thận xem.
Nói không có tình cảm, là giả.
Vì muốn lừa gạt mình, Hạ Cơ Uyển nhận nuôi một đứa trẻ. Nhưng cô ta chưa từng làm trọn trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/355757/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.