“Trần Hạo Hiên chúng tôi sai rồi, là nhà họ Hạ chúng tôi có mắt không tròng. Tôi và mẹ cậu Liêu Linh Lung vốn dĩ là bạn tốt, tôi không nên đối xử với cô ấy như vậy.”
“Là tôi bị lợi ích che mắt, phương pháp trị bệnh của mẹ cậu quá nghịch thiên.”
“Ở trong đó ẩn giấu một thiên cơ kinh doanh vô cùng lớn, nếu không gặp cô ấy, tôi cũng không tin thần thoại Đông y trong lời đồn lại là sự thật.”
Trần Hạo Hiên cười nhạt một tiếng: “Cầu xin cũng vô dụng, nếu lúc trước các người đến nghĩa trang một lần thì kết quả đều sẽ khác. Nhưng bố con hai người không đến một lần.”
Thấy sắc mặt Trần Hạo Hiên đen kịt, Hạ Chỉnh biết, xong rồi.
“Cho các người mười phút, thắp một nén nhang cho mẹ tôi.” Trần Hạo Hiên nhìn thời gian, lại nói.
Sau đó, Hồng Thanh Vũ thả Hạ Chỉnh ra.
Hạ Chỉnh không chạy, cũng không dám chạy.
Ông ta cầm hương, quỳ trước mộ Liêu Linh Lung.
“Linh Lung, tôi đến thăm cô đây. Xin lỗi, những năm nay đều không đến thăm cô, thật ra tôi không dám đến. Cô đã từng nói với tôi không nên để những y thuật này ra ngoài, thế lực ở tỉnh Tâm Hợp quá lớn, cô chỉ có thể giúp người nhà họ Hạ tôi.”
“Nhà họ Hạ tôi không có y thuật nghịch thiên như vậy, nhưng luôn muốn kiếm tiền.”
“Nếu không phải tôi có lòng tham vô đáy thì sẽ không khiến tỉnh Tâm Hợp chú ý đến.”
“Hạ Chỉnh tôi, đáng chết, đáng chết.”
Hạ Chỉnh vừa nói, vừa dập đầu.
Cả đầu đều dập đến vỡ, máu tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/355756/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.