Người có mắt đều có thể nhìn ra.
Trần Hạo Hiên cũng không phủ nhận, gật đầu nói: “Đúng.”
Một từ đơn giản, giống như kiếm sắc xuyên tim.
Cơ thể Phương Hy Văn run rẩy lợi hại.
Cô đè thấp giọng nói: “Trần Hạo Hiên, anh điên rồi sao? Anh có biết, Ngô Lan Hương có địa vị thế nào ở nhà họ Ngô không?”
Trần Hạo Hiên chỉ nhún vai nói: “Cho dù Ngô Lan Hương có địa vị thế nào, làm hại em và Hạt Tiêu, anh đều không thể tha thứ.”
“Cô ta đáng đời.”
“Loại người này, không cần phải thương tiếc.”
Phương Hy Văn nghe thấy Trần Hạo Hiên nói như vậy, ngẩn ra.
Điều cô lo lắng chính là nhà họ Ngô nhất định sẽ bởi vì chuyện này mà trả thù bọn họ.
Nghĩ đến đây, người Phương Hy Văn nghĩ đến đầu tiên chính là Hạt Tiêu.
Bây giờ Hạt Tiêu còn đang học ở trường mẫu giáo.
Phương Hy Văn đặt hết mọi chuyện trong tay xuống, vội vàng đến trường mẫu giáo.
Nhưng lúc này, trong trường mẫu giáo Phương Bảo Quyên đã xuất hiện trước.
Ở trước mặt Phương Bảo Quyên là giáo viên của Hạt Tiêu.
“Cô giáo, xin lỗi, tối nay nhà họ Phương chúng tôi có một một bữa tiệc quan trọng. Mẹ Hạt Tiêu Phương Hy Văn không có thời gian, nên bảo tôi đến đón.”
Cô giáo nghi ngờ gọi Hạt Tiêu lại: “Hạt Tiêu.”
“Em có biết người này không?”
Hạt Tiêu đi qua, nhìn thấy Phương Bảo Quyên thì nhíu mày, quay đầu bỏ chạy.
Phương Bảo Quyên lạnh giọng nói: “Chạy sao? Nếu tối nay mày không về nhà với tao, thì tối nay mẹ mày sẽ bị gả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-sat-thu/355722/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.